Vai Ác Bảo: Ngoài Hắn Ra Không Ai Được Phép Chạm Vào Ta
» Tình Trạng:
Đang Cập Nhật
» Đánh Giá:
NAN / 10 ⭐
» Tổng Cộng:
0 Bình chọn
» Tổng Chương:
20
[Bệnh kiều mặt trắng tâm đen ❤️ Bạo kiều bá đạo cuồng che chở.]
Văn án:
Lang thang suốt mười năm, Đường Cưu phát hiện trong nhà bỗng có thêm một vị “tỷ tỷ thiên kim giả”.
Tỷ tỷ có bề ngoài ôn hòa, thanh tịnh như ngọc, ai ai cũng yêu quý nàng ấy. Nhưng trong mắt Đường Cưu, mọi hành động của nàng ấy đều khiến người ta ngạt thở.
Ví dụ như nàng ấy nói xót xa cho Đường Cưu không được phụ mẫu yêu quý. Nhưng khi Đường phu nhân hiếm hoi khen ngợi Đường Cưu một câu, nàng ấy lại để lộ vẻ cô đơn. Ví dụ như, nàng ấy bảo muốn để Đường Cưu vượt trội hơn nên cố ý bỏ bê tu hành. Nhưng rõ ràng là nàng ấy mải mê yêu đương không thèm tu luyện, còn Đường Cưu vì thế nên bị nhốt cấm túc suốt mười năm.
Ví dụ như nàng ấy nói mong Đường Cưu và tiểu trúc mã có thể bên nhau trọn đời. Nhưng nàng ấy vừa rơi lệ vừa nhào vào lòng tiểu trúc mã của Đường Cưu chẳng chút do dự.
Cho đến ngày đó tẩu hỏa nhập ma, Đường Cưu mới nhớ ra.
Đây là một cuốn truyện tu tiên theo mô típ "lựa chọn nam phụ thượng vị". Nữ chính là tỷ tỷ thiên kim giả, còn tiểu trúc mã là một trong các nam chính theo đuổi nàng ấy.
Còn Đường Cưu chỉ là nữ phụ.
Cuối cùng, nàng bị tiểu trúc mã đâm xuyên tim, tỷ tỷ giả thì giương mắt phê phán: “Không phải ngươi hận bọn hắn, chỉ là ngươi ghen tị với ta.”
Thiên đạo nói cho Đường Cưu biết, muốn thoát khỏi quyển sách này, nhất định phải chết dưới Toái Tinh Đao.
Thế là nàng tìm đến tiểu sư huynh phản diện tay cầm Toái Tinh Đao.
Nào ngờ đâu, thiếu niên ma đầu vừa mới đồ sát xong, đầu lưỡi đao còn vương máu, nghe lời thỉnh cầu của nàng, chỉ khựng lại một chút, rồi chần chừ đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, một lát sau, khuôn mặt lộ vẻ bực bội nhưng hắn lại vụng về dỗ dành.
“Có kẻ bắt nạt ngươi, nên ngươi mới nghĩ quẩn?”
“Sợ cái gì, chỉ cần một đao chém qua là xong.”
“Thôi! Trước tiên ăn Luyện Thần Đan này đi. Ăn xong thì nói xem là ai bắt nạt ngươi, ta đi thịt hắn.”
Đường Cưu: ?
*
Về sau, tiểu sư huynh thật sự đồng ý gϊếŧ nàng.
Nhưng Đường Cưu lại cảm thấy lo lo.
Bởi vì nhìn thế nào cũng không giống hắn muốn gϊếŧ nàng, lại còn ngày nào cũng khuyên nàng sống tích cực, hướng về phía ánh sáng.
Quả nhiên…
Khi Đường Cưu bị nam chính mới thu nhận của nữ chính truy sát, đang lúc cận kề cái chết thì chợt nghe thấy tiếng binh khí va chạm vang lên.
Có người thay nàng đỡ nhát chém.
Tiểu sư huynh nghiền nát đối phương trong nháy mắt, quay đầu lại, trong mắt đầy màu máu: “Ta nói ta gϊếŧ muội, nghĩa là ngoài ta ra, không ai được phép chạm vào muội.”
Đường Cưu nghĩ: “À há… Tiêu rồi.”
*
Lại về sau nữa.
Phụ mẫu mới phát hiện, người thật lòng thương họ luôn là Đường Cưu.
Sư phụ cũng nhận ra, tu vi của Đường Cưu có tư chất tầm thường kia lại vượt xa đệ tử cưng của mình.
Còn tiểu trúc mã kinh hoàng phát hiện trên cổ tay vị Chung sư huynh cấm dục như băng sương lại có một đóa hoa nhỏ được khắc bằng linh lực.
Đó là dấu ấn Đường Cưu thường để lại trên “đồ của nàng”.
Mọi người: Shhh!
Hối hận không kịp rồi!
*
Lưu ý trước khi đọc:
Nam chính là bệnh thần kinh, thực lực mạnh, quan niệm thiện ác mờ nhạt.
Văn chương lấy thoải mái làm chủ, không quá nỗ lực.