Đây là yến tiệc trong cung mà chỉ có con cháu của các bậc vương công quý tộc, cùng với con cái của quan viên từ thất phẩm trở lên trong kinh thành mới được tham dự. Lần này, yến tiệc được giao cho Thẩm Quý phi và Tiết phi cùng nhau đứng ra tổ chức. Bề ngoài, đây chỉ là một bữa tiệc để mọi người tiêu khiển, thư giãn, nhưng thực chất lại là dịp để hai vị phi tần này chọn lựa những tiểu thư hợp ý cho các huynh đệ trong nhà mình. Việc này cũng chính là minh chứng cho thấy Thánh thượng sủng ái hai vị phi tần đến nhường nào.
Thấy cô nương mãi không động đậy, Hồng Cảnh không nén được lòng mà cũng nhìn vào chiếc gương đồng hình thoi. Trong gương, dung mạo của cô nương tựa như hoa đào, rực rỡ như đóa hoa mùa xuân. Đôi mắt vốn luôn đen láy và linh động, giờ đây lại có chút thất thần, ngơ ngác. Đôi môi nàng khẽ hé mở, tựa như một cánh hoa đang đọng lại một giọt sương mai.
"Cô nương?"
Tần Chi lúc này mới hoàn hồn, nàng khoác vội chiếc áo mỏng rồi bước đến bên giường. Đợi cho Hồng Cảnh buông rèm, thổi tắt nến đèn, nàng mới mở mắt ra.
Tần Hi nói đúng. So với việc truy cứu ngọn ngành, điều tra tận cùng vụ án, thì đối với phụ thân và cả Tần gia, cách tốt nhất lúc này chính là bù đắp lại sai lầm. Đó là phải nhanh chóng gom đủ số gỗ lim tơ vàng cho Minh Anh Điện. Thời gian tuy gấp gáp, nhưng nàng tuyệt đối không được phép thất bại.
Nếu không phải đã bị dồn đến bước đường cùng, Tần Hi cũng sẽ không nghĩ ra cái hạ sách này.
Vị Thế tử của phủ An quốc công kia, nếu chỉ xét trên hồ sơ thì ngoài việc tính tình có hơi âm u, lạnh lùng, thì các phương diện khác đều có thể xem là cực kỳ đoan chính, ưu tú. Quả đúng như lời Tần Hi nói, đây thực sự là một ứng cử viên làm chồng không thể tốt hơn. Cho dù hắn có thật sự mắc phải chứng bệnh nào khác đi chăng nữa, thì cũng chẳng sao cả. Bởi vì, dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải có được hắn.
Nàng và Tần Hi, hai người nhất định phải cùng mẫu thân giữ gìn cho thật tốt gia đình này.
Lão thái thái ở Chính An Đường rõ ràng không muốn bàn bạc thẳng thắn với Viên thị. Thế nên, hai mẹ chồng nàng dâu cứ ngồi im như vậy trong khoảng một tuần trà thì lão thái thái liền viện cớ mệt, đòi đi nghỉ. Bà ta chẳng thèm đếm xỉa đến việc Viên thị vẫn còn ở bên cạnh, cứ thế kéo chiếc chăn mềm mại đắp ngang hông, chẳng mấy chốc đã ngáy vang như sấm.
Viên thị biết bà ta cố tình làm khó mình, thế nên cũng lì mặt ở lại trong phòng không chịu đi. Ngồi mãi đến mỏi lưng đau eo, bà dứt khoát bảo Chu ma ma mang tới một chiếc chăn mỏng, rồi nằm luôn lên chiếc sập La Hán ở phía đối diện, cứ thế trừng mắt nhìn chằm chằm vào lão thái thái đang say ngủ.