Chương 3

Cả đời bà đã cần cù chăm chỉ, hết lòng nâng đỡ Nhị phòng và Tam phòng. Không có lý nào chỉ vì gặp chút chuyện mà đã bị vứt bỏ như vậy được.

Cho dù không phải vì Tần Minh Cảnh, thì bà vẫn còn hai người con gái. Bà phải tính toán cho tương lai của các nàng nữa.

Trong phòng đốt địa long ấm áp, trong khi đó, những giọt nước ngưng tụ trên giấy dán cửa sổ liên tục lăn xuống, tạo ra những tiếng "tí tách" khe khẽ.

Kể từ lúc Viên thị rời đi, Tần Hi liền dán chặt mắt vào gương mặt của Tần Chi. Sau khi săm soi kỹ lưỡng một hồi, bất chợt, nàng ấy khịt mũi một tiếng rồi bật cười.

Tần Chi cau mày, trừng đôi mắt đen láy của mình, bực bội hỏi: "Tỷ cười cái gì?"

Tần Hi ngừng nghịch móng tay, rồi nhoài người về phía trước, nhẹ nhàng véo má muội muội mình mà xoa xoa: "Ở Nghi Châu mới có ba năm, sao muội lại không biết thương cái thân mình thế, vừa đen lại vừa gầy đi rồi này."

Tần Chi nghiêng đầu né tay tỷ tỷ, hừ một tiếng: “Dù có đen hay gầy thì muội vẫn xinh đẹp hơn tỷ.”

“Đúng là vậy." Tần Hi cười đáp: "Gọi muội về cũng là vì gương mặt xinh đẹp này của muội đấy.”

Tần Chi ngước mắt lên, Tần Hi bèn mỉm cười dịu dàng, bắt đầu giải thích: "Chuyện của phụ thân, chắc hẳn muội cũng đã biết cả rồi. Muốn cứu phụ thân và cả Tần gia, lúc này chỉ có hai con đường."

"Thứ nhất là điều tra rõ ngọn ngành vụ án để trả lại sự trong sạch cho phụ thân. Nhưng người là chủ quản thi công, nên cho dù có chứng minh được mình trong sạch thì cũng sẽ bị chuyện này liên lụy, con đường làm quan sau này chắc chắn sẽ không còn hy vọng nữa."

"Thứ hai là trước Tết, phải tìm được hai mươi ba cây gỗ lim tơ vàng có đường kính tương tự để bù vào, cố gắng hết sức để dẹp yên sóng gió ở Minh Anh Điện. Nghĩ đến công lao của phụ thân, lại thêm việc chưa gây ra đại họa, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ không làm khó người."

Nói rồi, nàng ấy kết luận: "Đây là biện pháp tốt nhất mà ta đã suy đi tính lại nhiều ngày nay mới nghĩ ra được. Muội thấy sao?"

Tư duy của Tần Hi trước nay luôn rành mạch và quyết đoán, vì vậy, phương án nàng ấy đưa ra chắc chắn là tối ưu nhất.

Tần Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt thản nhiên của tỷ tỷ, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên mặt bàn rồi cất giọng hỏi: "Ý của tỷ là muốn muội đi quyến rũ nam nhân sở hữu hai mươi ba cây gỗ lim tơ vàng có đường kính hơn bốn thước kia?"

Tần Hi gật đầu: "Thông minh lắm."

Tần Chi hỏi vặn lại: "Sao tỷ không tự đi đi?"