Chương 2

Hiện tại, biệt uyển hoàng gia do Tần Minh Cảnh giám sát thi công đã xảy ra sai sót, đúng vào lúc cần phải chạy vạy khắp nơi để dàn xếp. Vậy mà lão thái thái không những khoanh tay đứng nhìn, mà còn gọi người của Nhị phòng và Tam phòng đến Chính An Đường, đóng cửa bàn bạc suốt cả buổi.

Chắc chắn bà ta đang ủ mưu mờ ám gì đó, một âm mưu không thể để người ngoài biết được.

Viên thị khẽ "xì" một tiếng, rồi tức giận nói khẽ: “Lão gia đã bị hai người đệ đệ của ông ấy bám trên lưng hút máu nửa đời người rồi, chẳng lẽ đến cuối cùng còn phải làm hòn đá lót đường cho bọn họ hay sao?"

Chu ma ma chỉ dám ngước mắt lên, đôi môi mỏng run rẩy mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng nói gì.

Lỗi lầm lần này của Tần Minh Cảnh nói lớn không lớn, mà nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ. Sáu mươi tám cây gỗ lim tơ vàng quý giá cất giữ trong Tương Tác Giám, sau trận bão tuyết do bảo quản không đúng cách nên đã lần lượt bị nứt vỡ mất hai mươi ba cây. Đây là loại gỗ quý hiếm được Công bộ và Tương Tác Giám phối hợp điều từ đất Thục, Nam Chiếu và Kiềm Châu về từ ba năm trước, mỗi cây có đường kính đều trên bốn thước, cực kỳ khó tìm.

Những tấu chương dâng lên triều đình yêu cầu nghiêm trị Tần Minh Cảnh ít nhất cũng phải có hơn mười mấy bản. Tuy hoàng thượng chưa tỏ thái độ rõ ràng, nhưng đã phái người của Đại Lý Tự đi điều tra ngọn ngành sự việc. Nếu Tần Minh Cảnh không thể lấy công chuộc tội, thì Tần gia chắc chắn sẽ phải đối mặt với một trận đại họa.

Tuy Tần Minh Cảnh là đích trưởng tử của lão thái thái, nhưng nhiều năm qua ông không hề răm rắp nghe lời bà ta như hai người đệ đệ của mình. Vì thê nữ mà ông đã không ít lần phản kháng, cãi lại bà ta. Bởi vậy, lão thái thái vừa căm ghét Viên thị, lại càng căm hận người đích trưởng tử không cùng một lòng với mình này, đã nhiều lần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trách Tần Minh Cảnh bất hiếu không biết kính trọng bề trên.

Viên thị đoán rằng, lần này, lão thái thái đang muốn "bỏ lớn giữ nhỏ", hy sinh Tần Minh Cảnh để lót đường cho lão Tam. Bởi vì chuyện này là do Tương Tác Giám và Công bộ cùng nhau giám sát, mà lão Tam lại là Công bộ viên ngoại lang, nên rất khó để phủi sạch trách nhiệm, trừ khi Tần Minh Cảnh đứng ra gánh hết mọi tội lỗi về mình.

Viên thị càng nghĩ càng thấy căm phẫn, bà siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két nói: “Nếu đại phòng có sụp đổ, ta nhất định sẽ kéo bọn họ chôn cùng."