Chương 16

Cơn gió dưới hành lang đột nhiên gào thét, cuộn tung bọt tuyết thành từng làn sương mù dày đặc. Tiết Trì Nguyệt không muốn để những người đang ồn ào xung quanh nhìn thấy, bèn quay người đi, lau đi hơi ẩm đang nhòe đi trên hàng mi.

Tiết Sầm đứng yên tại chỗ, không bước thêm một bước nào nữa.

Tiệc rượu được bày ở điện Lân Đức, mấy con đường xung quanh đều có thị vệ tuần tra, cho nên dọc đường đi tuy vắng vẻ nhưng lại rất an toàn.

Tim Tần Chi đập như sấm, mắt không rời khỏi bóng lưng cách đó chừng mười bước. Nàng sợ đi quá nhanh sẽ đυ.ng phải hắn, lại sợ đi quá chậm sẽ mất dấu. Cục tuyết trong tay bị hơi ấm làm cho tan chảy, nước theo kẽ tay nhỏ giọt xuống chân.

Thẩm Yếm đột nhiên dừng bước. Hắn chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua tai, rồi một cục tuyết "bốp" một tiếng đập thẳng vào cây mai phía trước, tuyết vụn bay lả tả, rơi đầy đầu và vương khắp vạt áo hắn.

Hắn sững người trong giây lát, và rồi nàng đã đuổi kịp.

"Ta không cố ý đâu." Nàng hơi ngẩng cằm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt mịn màng như sứ, vẻ bối rối và tinh ranh đan xen tạo nên một sắc hồng vừa phải, thần sắc lại có chút ngang tàng không sợ hãi.

Thẩm Yếm khẽ cụp mắt. Ngay trước khi nàng kịp đưa tay tới, hắn đã kéo lại chiếc áo choàng lông hạc, những hạt tuyết theo đó lăn xuống, tạo thành một làn sương trắng mờ ảo.

Hắn ngước mắt lên, giọng điệu nhàn nhạt: "Không sao."

"Để ta giúp chàng."

"Không cần..." Thẩm Yếm nghiêng đầu, nhưng tiểu nương tử kia đã xoay người ra sau lưng hắn, nhón chân lên, nhẹ nhàng kéo mũ trùm đầu của hắn. Tuyết mịn rơi vào trong tay áo nàng khiến nàng khẽ rùng mình một cái, rồi lại tiếp tục cần mẫn phủi đi bọt tuyết trong mũ cho hắn.

Một luồng hương thơm thanh mát, se lạnh chợt ập đến. Thẩm Yếm lặng lẽ liếc mắt, phát hiện ra mùi hương đó tỏa ra từ chiếc túi thơm vân mây nền lục mà nàng đeo bên hông.

Hắn lùi lại một bước, nghiêng người khẽ gật đầu: "Đa tạ cô nương."

"Ta họ Tần, ở nhà xếp thứ tư." Tần Chi thấy hắn định đi, vội vàng giới thiệu bản thân, "Chàng có thể gọi ta là Tứ nương."

Thẩm Yếm suy nghĩ một lát rồi ôn tồn nói: "Nàng là tiểu thư nhà Tần đại nhân ở Tương Tác Giám."

"Đúng vậy." Tần Chi kinh ngạc trước sự nhạy bén của hắn.

Thẩm Yếm dường như nhìn ra được thắc mắc của nàng, bèn giải thích: "Tần đại nhân từng hỗ trợ Thượng Lâm Uyển Giám trong việc tu sửa phủ An Quốc công. Ta họ Thẩm, là thế tử của phủ An Quốc công, Thẩm Yếm."

"Nhưng trong kinh thành có đến mấy chục vị đại nhân họ Tần, sao chàng biết ta là ai?"

"Vừa rồi ở hành lang, Tần Tứ cô nương đã níu lấy tay áo của ta."

Tần Chi sững sờ. Hóa ra là hắn. Vậy thì câu "Tứ nương" mà Tiết Sầm gọi cũng bị hắn nghe thấy rồi, thế chẳng phải hắn cũng biết mối quan hệ trước đây giữa nàng và Tiết Sầm sao?