Để phản đối hôn sự, Thẩm Yếm đã quỳ trước cổng cung suốt bốn canh giờ, đến nỗi bị đánh roi tới ngất xỉu rồi được khiêng về phủ. Thế nhưng, cuối cùng, thánh chỉ ban hôn vẫn không thể thay đổi.
Tần Chi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hắn. Cũng bởi vì vậy mà sau khi thành hôn, cho dù hắn có vài sở thích quái đản trong chuyện chăn gối, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn chiều theo, đáp ứng mọi yêu cầu của hắn.
Nàng tự nhủ rằng, là mình nợ hắn, nên phải bù đắp cho hắn nhiều hơn một chút.
Mãi cho đến một hôm, khi đến thư phòng, nàng vô tình tìm thấy một cuốn sổ được giấu trong ngăn bí mật, trên bìa có ghi hai chữ “Tuyệt mật”.
Nàng run rẩy mở trang đầu tiên:
[Nàng nhìn Tiết Sầm hai mươi tám lần, nhìn ta một lần.]
Trang thứ hai:
[Nàng giẫm mạnh lên chân Tiết Sầm, vậy mà hắn ta còn cười. Tại sao nàng không đến giẫm lên chân ta?]
Trang thứ ba:
[Nàng lau mặt cho Tiết Sầm. Mặt của hắn ta to lắm hay sao mà cần lau lâu đến thế? Vậy mà, đến cả tên của ta, nàng cũng không biết.]
Trang thứ tư:
[Tiết Sầm thật giống một con chó, cả ngày cứ quấn lấy nàng. Tại sao nàng lại cười với con chó đó đẹp như thế? Ta cũng muốn làm chó của nàng.]
Trang thứ xx:
[Lần thứ tám mươi tám cầu xin lão hoàng đế ban hôn, cuối cùng ông ta cũng đồng ý.]
[Nàng thật tốt, ta muốn làm gì nàng cũng đồng ý. Tối nay thử đổi sang dây lưng da xem sao.]
Tần Chi đọc mà tim đập như sấm, trong lòng kinh hãi tột độ. Đúng lúc này, một bàn tay to lớn chợt lướt qua tai nàng, giật phắt lấy cuốn sổ.
Thẩm Yếm cầm cuốn sổ, ánh mắt sâu thẳm, đặt nó xuống giữa hai người rồi thong thả lật đến trang cuối cùng.
[Cái tên ngu ngốc Tiết Sầm này còn muốn châm ngòi ly gián. Nàng làm sao có thể rời bỏ ta được chứ. Nhưng mà, xem ra cũng nên nghĩ thêm vài trò mới rồi.]