Mao Toại cúi người trước mặt Tư Trang, cung kính nói:
“Nữ nương, phu nhân nhà ta nghe người vào thành sáng nay nói, mới hay tin Đào thôn đêm qua có mưa, lo lắng ngài ở đây sinh hoạt bất tiện, nên sai chúng ta đưa trước một ít đồ dùng cấp thiết. Chờ thời gian đại yến trong vương cung kết thúc, phu nhân sẽ đích thân cùng Khoát công tử đến bái phỏng.
Ngoài ra, phu nhân còn dặn dò, biết ngài yêu thích sự yên tĩnh, mong ngài có thời gian rảnh rỗi đến Hàm Đan thành ở tạm, viện tử trong nhà dành riêng cho ngài vẫn luôn có người quét dọn, thanh tịnh nhã nhặn, rất có lợi cho việc dưỡng bệnh của ngài.”
Sắc mặt Tư Trang vẫn vàng vọt, nom như người bệnh lâu ngày chưa lành, mặc dù ngũ quan nàng tinh xảo, là một tuyệt sắc mỹ nhân vừa vặn không thừa không thiếu, nhưng vì bị bệnh khí xâm nhiễm, khiến vẻ đẹp kinh diễm ấy giảm đi rất nhiều.
Vừa mở miệng, ngữ khí cũng lạnh lùng khô cứng:
“Xin phu nhân đừng quá tự trách, bệnh của ta chẳng liên quan gì đến nàng.”
Mao Toại thầm nghĩ, sao lại không liên quan chứ?
Một thiên tài kiếm thuật đang yên lành, hai năm trước mới vừa mười tuổi, đã có thể một mình từ giữa trăm tên thổ phỉ cứu được phu nhân nhà mình, đó là điều mà hắn tận mắt chứng kiến, tài năng kinh diễm đến nhường nào?
Mao Toại lớn chừng này, trong những gì hắn thấy và nghe, kiếm thuật của nữ nương Tư Trang, đứng hàng đầu!
Hắn chẳng dám tưởng tượng, khi nữ nương trưởng thành, sẽ đạt được thành tựu đến mức nào!
Đáng tiếc là sau trận chiến ấy nàng đã bị trọng thương, phu nhân đã mời khắp các danh y của Triệu Quốc, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được tình trạng như hiện nay.
Nhìn sắc mặt vàng vọt, thân hình yếu ớt không chịu nổi gió của nữ nương, đâu còn dáng vẻ anh dũng ngày nào?
Nếu không phải trọng thương để lại từ trận chiến đó, Mao Toại thật sự không thể tưởng tượng nổi, ai có thể trong Triệu Quốc mà vô thanh vô tức, làm nữ nương bị thương đến mức này!
Nhưng nữ nương tính cách kiên cường, không muốn trở thành gánh nặng của người khác, đã từ chối lời thỉnh cầu ở lại Triệu gia, chọn cách định cư một mình ở Đào thôn nhỏ bé, còn không muốn gia bộc do phu nhân đưa đến phục vụ, mọi việc đều tự mình làm.
Phẩm hạnh ấy khiến Mao Toại tự thán không bằng.
Nghĩ đến đây, Mao Toại đau lòng nói:
“Nữ nương, ngài không chỉ là ân nhân cứu mạng của phu nhân, mà còn là cha mẹ tái sinh của Mao Toại này, không có ngài, sẽ không có Mao Toại ngày hôm nay, xin ngài đừng quá xa cách, có bất cứ yêu cầu gì, Mao Toại ta dù vạn tử bất từ!”
Tư Trang mím môi, nàng khi ấy cứu phu nhân Triệu Xa Mã Phục Quân, chỉ là tiện tay mà thôi. Yếu ớt cũng chỉ là sau khi kết nối hai thế giới, năng lượng đã cạn kiệt, không liên quan gì đến vết thương.
Nhưng bây giờ nói thật chẳng ai tin, có cảm giác bất lực như thái giám lên thanh lâu vậy.
Chỉ có thể buồn bã thốt ra một câu:
“Hảo ý xin nhận.”
Mao Toại trong lòng thở dài, nữ nương vẫn xa cách như vậy, khiến người ta thật buồn. Trước khi đi, hắn vẫn vô cùng ân cần quan tâm hỏi:
“Nghe nói dân làng rất chiếu cố ngài, nay vừa gặp trời giáng cam lộ, có thể gieo trồng bổ sung, tuy bỏ lỡ thời vụ sẽ giảm sản lượng, nhưng cũng đủ miễn cưỡng no bụng. Chắc hẳn hai năm nay trong nhà dân làng đã không còn lương giống, ngài có muốn phu nhân sai người đưa tới không?”