Ngay sau đó, Khang Hi lộ rõ mục đích thật sự, càng ôn hòa căn dặn: “Hôm qua trẫm dạy ngươi viết chữ, giờ đi Ngự Thư Phòng mang bức đó đến cho ngạch nương ngươi xem.”
Hoằng Huy tuy thông minh, rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, nghe xong liền hớn hở gật đầu: “Dạ, Hoàng Mã Pháp, Hoằng Huy đi ngay.”
Lý Đức Toàn vừa bị ánh mắt Khang Hi liếc qua, lập tức hiểu ý, vội vã bước theo. Trong lòng hắn câm nín than thở — Ngự Thư Phòng cách xa Càn Thanh Cung, nào đến lượt Hoằng Huy thân chinh đi lấy? Rõ ràng là Vạn Tuế Gia muốn kiếm cớ đuổi người để được ở riêng cùng Tứ Phúc Tấn.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ vui vẻ kia, Lý Đức Toàn cúi đầu che đi cảm khái trên mặt. Hoằng Huy A Ca ơi, nhìn thế này, Hoàng Mã Pháp của ngươi chỉ sợ đã quyết ý muốn làm Hoàng A Mã của ngươi thật rồi…
Càn Thanh Cung chợt yên ắng trở lại.
Chỉ còn lại hai luồng hơi thở nhè nhẹ vây quanh, Tư Phức đã sớm cảm nhận được bầu không khí khác thường. Đối diện ánh mắt thâm sâu ấy, nàng khẽ nhấp môi, theo bản năng lùi về sau một bước, nhẹ giọng gọi: “Hoàng A Mã…”
Tính tình kín đáo khiến nàng chẳng thể nói ra lời quá phận, chỉ biết tránh đi ánh nhìn như thiêu đốt kia.
Giây lát sau, Khang Hi mới thấp giọng nói: “Ngươi đang né tránh Trẫm.”
Tư Phức vẫn cúi đầu, không đáp. Tay áo bị nàng siết đến trắng bệch, sắc mặt tuyệt mỹ tái nhợt, rõ ràng là đang âm thầm kháng cự.
Thấy thế, khóe môi hắn cong nhẹ, không tiến thêm nữa, mà xoay người đi đến trước án thư. Nhìn tờ giấy trắng trải sẵn trên bàn, hắn nâng bút, giọng chậm rãi: “Nguyện giúp Trẫm mài mực chăng?”
Do dự mấy khắc, Tư Phức vẫn chầm chậm bước tới, dịu dàng đáp: “Nhi tức tuân chỉ.”
Hôm nay nàng đặc biệt dùng xưng hô hai chữ “nhi tức”, cố ý lấy thân phận để răn nhắc hắn, ngăn không cho vượt ranh giới.
Nhưng cái nhắc nhở ấy, trong mắt Khang Hi lại chẳng khác nào gợi ý dụ người. Ý cười bên môi hắn càng sâu.
Thấy nàng tay ngọc mài mực, động tác ôn nhu, từng cử chỉ đều như nước chảy mây trôi. Dưới ánh sáng, bàn tay trắng trẻo như bạch ngọc, lại thêm lớp da trong suốt như tuyết, làm hắn dần khó kiềm chế tâm ý muốn chạm vào.
Hắn gắng ép bản thân dời ánh mắt, thở khẽ một hơi, rốt cuộc cầm bút viết lên giấy.
Tư Phức nhận thấy tay hơi mỏi, liền đổi tay. Nàng liếc mắt nhìn hắn đang nghiêm túc hạ bút, chợt trong lúc vô tình nhìn rõ hai chữ trên giấy "Tư Phức."
Ánh mắt nàng cứng lại, tay cũng ngưng động tác.
Hắn đã không còn úp mở viết thẳng khuê danh nàng lên giấy.
Khang Hi dừng bút, giơ tờ giấy lên, liếc nhìn nàng đang trợn tròn mắt, môi run nhẹ. Hắn không giấu giếm nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Là hai chữ này phải không?”
Tư Phức không đáp, gương mặt trắng bệch như tuyết, hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Thấy nàng khϊếp sợ, Khang Hi rốt cuộc cũng dịu giọng: “Tư Phức có tâm sáng như gương, Trẫm biết ngươi là người thông minh băng tuyết, lẽ nào còn không hiểu ý Trẫm?”
Nàng sao có thể đáp nổi, chỉ rũ mắt, giọng thì thào, cả người như mất khí lực: “Nhi tức ngu dốt… không dám hiểu…”