Liếc mắt thấy nàng rõ ràng kinh sợ đến cực độ mà vẫn cố giữ trấn định, trong lòng Khang Hi mềm nhũn, cũng không tiếp tục ép sát.
Hắn tháo ngọc bội Long Văn đeo nơi hông, giơ tay đưa tới, ánh mắt lấp lánh ý cười, nhướng mày nói:
“Không hiểu cũng chẳng sao, Trẫm vốn có thừa nhẫn nại. Đã nói ban thưởng, thì cứ cầm lấy.”
Biết được vật ấy quý giá nhường nào, Tư Phức sao dám đường hoàng nhận lấy. Nàng lui nhẹ một bước, mặt nghiêng đi, hai má ửng đỏ, nhẹ giọng thưa:
“Hoàng A Mã, vật này quá ư quý trọng, thϊếp thân không dám nhận.”
Khang Hi lần này lại không như mọi khi nhượng bộ, ngược lại nắm tay nàng, đặt vật ấy vào giữa lòng bàn tay mảnh mai kia.
Chạm vào trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy tay nàng mềm mại đến cực điểm, khiến ngón tay hắn cũng khẽ run, không nỡ buông rời.
Lại nhìn thấy đôi mắt nàng long lanh như nước, đuôi mắt hồng rực, dung nhan vừa đáng thương vừa diễm lệ, trong lòng Khang Hi như có ai khẽ gảy, không đau, chỉ ngứa đến tận tâm can.
“Hoàng A Mã…”
Tiếng nàng run rẩy như ve mùa hạ, hắn suýt không kiềm nổi dục niệm sôi sục trong l*иg ngực. May thay vẫn còn giữ lý trí, cổ họng khẽ động, hơi thở trầm nặng không che giấu nổi.
Hắn giả như lơ đãng, vuốt nhẹ lòng bàn tay nàng, cảm nhận rõ rệt sự cứng đờ của nàng trong khoảnh khắc, rồi mới chịu thu tay về.
Thấy nàng như người vừa thoát nạn, Khang Hi bật cười khẽ, giọng trầm:
“Gọi Trẫm làm chi?”
Tư Phức mím chặt môi, ngọc bội trong tay bị nàng nắm tới phát trắng, giương mắt kinh hãi nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn là dục niệm sâu thẳm mà xa lạ. Nàng vội rũ mắt, khẽ thưa:
“Hoàng A Mã là phụ thân của vạn dân trong thiên hạ, tự nhiên nên là tấm gương tốt.”
Khóe môi Khang Hi vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, ánh mắt dần dần tối lại, lòng bàn tay khẽ gõ nhẹ mặt bàn, đoạn chậm rãi cất lời:
“Đã là phụ thân của vạn dân, há chẳng phải là không của riêng ai? Vậy sao lại không thể tuỳ tâm sở dục, làm theo ý nguyện bản thân?”
Ngọc bội trong tay Tư Phức bị siết càng chặt hơn, gương mặt trắng bệch, đôi mắt ánh lên u buồn, nhưng nàng vẫn cất giọng yếu ớt phản bác:
“Thiên lý rõ ràng, trăm họ nhìn vào. Vạn Tuế Gia là minh quân.”
Ý cười bên môi Khang Hi càng đậm:
“Minh quân hay không, phải dựa vào chiến tích và công trạng mà xét. Còn những chuyện phong lưu vụn vặt, có liên quan gì?”
Giọng hắn trầm thấp, từng lời như rót bên tai, mà với Tư Phức lại tựa như gông xiềng, khiến nàng không thể lên tiếng, chỉ biết bướng bỉnh lặp lại:
“Thần thϊếp cho là… không thể.”
Bỗng bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tư Phức thừa cơ lùi lại một chút, rồi liền thấy Hoằng Huy từ ngoài bước vào.
“Hoàng Mã Pháp! Ngạch Nương!”
Trên mặt đứa nhỏ vẫn giữ nụ cười ngây thơ rạng rỡ, trong tay cầm theo một tờ giấy, hành lễ chỉnh tề rồi hân hoan chạy tới:
“Ngạch Nương mau xem! Đây là do Hoàng Mã Pháp dạy con viết đấy!”
Tư Phức đón lấy tờ giấy, mắt khẽ quét qua nụ cười thơ dại của con trẻ, rồi lại liếc sang Khang Hi thấy ánh nhìn của hắn đã không còn trong sáng như xưa. Nàng rũ mắt xuống, ngón tay khẽ vò góc giấy, đoạn nở nụ cười ôn nhu:
“Hoằng Huy thật là ngoan, thật giỏi.”
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu con, rồi quay sang khẽ thưa:
“Tạ ơn Hoàng A Mã đã vất vả tâm sức vì Hoằng Huy.”
Khang Hi nhướng mày, cũng đưa tay xoa đầu Hoằng Huy, giọng dịu dàng nhưng hàm chứa sâu xa:
“Không có gì. Tất cả đều là con của Trẫm.”
Ra khỏi Càn Thanh cung, Tư Phức lặng lẽ bước nhanh về hướng cửa cung. Qua một đoạn hành lang thật dài, lại tình cờ chạm mặt Thái tử Dận Nhưng từ Dục Khánh cung trở ra. Hắn cau mày, thần sắc trầm nặng, hiển nhiên là đang vướng chuyện khó xử.