Y nào phải kẻ tốt bụng, khí đen giữa chân mày tích tụ như Tu La giáng thế.
Khi y cho rằng bản thân sắp biến thành lệ quỷ thì bên tai lại vang lên tiếng khóc nức nở của một nữ tử, nó như một cơn xoáy kéo y chìm xuống.
Ngụy Ngân Tu đã sớm quên mất cảm giác nặng nề là như thế nào, giờ đây lại như bị giam cầm, bị trói buộc, tựa như ngàn cân đè nặng không thể nhúc nhích.
Y đột ngột mở mắt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào màn gấm thêu chim sẻ quen thuộc, ngạc nhiên bản thân đã sống lại ngay trong cơ thể này.
Tiếng khóc của nữ tử kia vẫn chưa dừng lại, Ngụy Ngân Tu từ từ quay đầu nhìn lại, bắt gặp bóng dáng đang cuộn mình lại thành một cục.
“Ai ở đó?”
Giọng nói của y trầm thấp, âm lượng không lớn, nhưng trong tẩm điện trống vắng thưa thớt, giọng nói ấy lại rõ rất rõ ràng.
Yên Văn Ngọc khịt mũi, cho là mình nghe lầm.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu thì đã nhận ra đầu của Hoàng đế trên long sàng đang chuyển động, nghiêng mặt với nàng.
Sống mũi y thẳng tắp, khuôn mặt sắc bén, mắt không nhắm, tuyệt đối không phải ảo giác!
Suýt chút nữa Yên Văn Ngọc đã bị dọa cho ngất vì sợ, cả người ngây ngốc tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng sợ đến choáng váng, nhưng nước mắt lại tuôn rơi lã chã ướt cả khuôn mặt, sống mũi cũng đỏ bừng vì khóc.
“Câm miệng.”
Ngụy Ngân Tu không thích ồn ào, là người nào đã đưa nữ nhân khóc sướt mướt này vào đây thế?
Nhưng lúc này y cũng không rảnh để bận tâm đến nàng, trái tim trong cơ thể vừa sống lại đã bắt đầu đập trở lại, máu từ từ lưu thông, y không chỉ không thể điều khiển được tay chân mà còn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Cái chết không khiến người ta thấy lạnh, nhưng y thì đã sống lại, vào thời khắc mười năm trước, khi y vẫn chưa nhập liệm.
“Thϊếp… Huhu…” Yên Văn Ngọc che miệng, sợ đến tột độ, Hoàng đế… Sống dậy rồi!
Trong đêm động phòng, nàng run môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Người… Người đến… Đưa thϊếp đi ư?”
Sắc mặt Ngụy Ngân Tu tái nhợt, ngón tay cứng ngắc khẽ động, giọng lạnh băng nói: “Gọi Huấn Đức vào đây.”
Yên Văn Ngọc không nhận được câu trả lời, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ cơn khϊếp sợ. Không phải y đến đưa nàng đi, mà là… Chưa thể nhắm mắt ư?
Oan có đầu nợ có chủ, Yên Văn Ngọc không dám chần chờ, vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài: “Người đâu! Người đâu! Hoàng thượng… Người… Người tỉnh rồi!”