Bà ta vô cảm nói: “Phúc phận của cô nương tu mấy đời, tối nay lập tức kết duyên cùng Thiên tử.”
Yên Văn Ngọc sững sờ. Thiên tử? Thiên tử nào?
Đương kim Hoàng đế đăng cơ từ nhỏ, còn rất trẻ, chưa từng thành thân, sao có thể đến dân gian mua một nữ tử?
Cung nữ phía sau đang cầm tóc nàng bôi hương lộ, khẽ giải thích: “Hôm qua Hoàng thượng đã băng hà, chưa phát quốc tang, cô nương nhớ trả lời cẩn thận.”
Yên Văn Ngọc bị giam trong Lưu gia, gặp phải biến cố, cho nên không biết chuyện lớn như này, lúc này đầy thắc mắc.
Hoàng đế tuổi trẻ đã băng hà, mà nàng bị Thái Hậu nương nương sai người mua về để tổ chức minh hôn?
“Sao lại như thế…”
Chẳng trách xem bát tự đã quyết định, bỏ ra năm trăm lượng vàng, vội vàng gấp rút, còn phải che giấu tai mắt.
Nếu để bá quan biết chuyện lớn như vậy, sợ rằng sẽ có nhiều lời đàm tiếu, thậm chí gặp phải cản trở. Chỉ sợ là Thái Hậu nương nương cố chấp làm theo ý mình.
...
Minh hôn, nàng phải gả cho một người chết, cho dù cho đối phương có là Hoàng đế thì cũng là người chết.
Điều kỳ lạ là Yên Văn Ngọc lại không chống cự và lo sợ.
Nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ làm thϊếp cho một ông già.
Nếu đã định trước kiếp này lận đận cô quạnh thì gả cho người chết có khác chi?
Nàng chẳng có lựa chọn nào khác.
Đinh ma ma sợ nàng không biết điều nên lên tiếng cảnh cáo: “Nữ tử bị người nhà bán, nhiều người sống không bằng chết, nếu không làm nô tỳ thì cũng rơi vào chốn thanh lâu làm kỹ nữ.”
“Ta… Sẽ chết ư?” Yên Văn Ngọc nắm lấy một cánh hoa trôi trên mặt nước. Hơi nước mù mịt sưởi ấm cả người nàng.
“Không đâu, vương triều Đại Thịnh chưa từng có lệ tuẫn táng.” Đinh ma ma nói: “Vào cung rồi, ít ra còn được nửa đời bình yên.”
Quả thật ban đầu Thái Hậu có ý định đó, nhưng có Quốc cữu gia can ngăn, sao ông ta có thể để người sống bị chôn cùng? Một khi chuyện lọt ra ngoài, chắc chắn danh tiếng Hoàng đế sẽ bị người đời phán xét muôn đời, đây là chuyện không nhỏ.
Bình yên? Đây là điều nàng có thể nghĩ đến ư? Yên Văn Ngọc rũ mắt xuống: “Ta sẽ sống thật tốt.”
Nàng đã trả lại toàn bộ ơn nuôi dưỡng suốt mười mấy năm qua, cắt đứt quá khứ, không nợ ai nữa.
Đinh ma ma khá vừa lòng với nàng: “Thông minh mới có thể sống lâu dài.”
Tắm rửa xong, Yên Văn Ngọc được trang điểm kỹ lưỡng, đầu đội phượng quan rực rỡ, xiêm y đỏ chói, nặng nề nhưng lại tràn đầy lộng lẫy.