Đến giờ Ngọ, bọn họ dừng lại nghỉ tạm trên quan đạo. Bà tử và người đánh xe không trao đổi nửa lời, mặt không cảm xúc như hai kẻ câm, động tác lại rất nhanh nhẹn.
Tâm trạng Yên Văn Ngọc sa sút, không có tâm tư ăn uống mà chỉ uống nửa chén trà.
Sau đó nàng ngã xuống.
Trước khi mất ý thức, nàng rất khó hiểu. Chưa từng thấy dáng vẻ của nàng đã vội vàng bỏ ra số tiền lớn để mua, gấp rút lên đường ngày đêm, lẽ nào không phải để lấy mạng nàng?
…
Yên Văn Ngọc chưa chết. Liều thuốc mê khá nhẹ, nàng nhanh chóng tỉnh lại ở một nơi xa lạ.
Nàng chống tay ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nhận ra căn phòng khá rộng rãi, bài trí đơn giản, nhưng các vật dụng đều có chất lượng cao. Xem ra nàng đã đến một gia đình quyền quý nào đó.
Đang lo lắng bất an, cửa phòng mở ra từ bên ngoài, một bà tử bước vào, không phải người mà Yên Văn Ngọc từng gặp trước đó.
Người này búi tóc gọn gàng, cài một cây trâm lá ngọc xanh đơn giản, áo váy sạch sẽ, cực kỳ chỉnh tề.
Bà ta chắp tay trước ngực, tự giới thiệu: “Nô tỳ là Đinh ma ma.”
“Nhắc nhở cô nương một điều, nơi này là Hoàng thành, chú trọng quy củ, tuyệt đối không được khóc lóc làm loạn.”
Bà ta nhìn Yên Văn Ngọc từ đầu đến chân, nói: “Sẽ mất đầu đấy.”
Chữ nào cũng nghe rõ, nhưng ghép lại lại khiến Yên Văn Ngọc ngây ngốc: “Sao cơ?”
Nàng bị thuốc làm ngất, tỉnh lại chẳng phải đang ở trong nhà người mua ư? Sao lại nghe đến chữ “Hoàng thành”?
Bà tử bình thường nhà người ta cũng không tự xưng là ma ma.
Đinh ma ma không giải thích nhiều, vẫy tay một cái, sáu cung nữ tay bưng y phục và trang sức nối đuôi nhau bước vào.
Bà ta ra lệnh: “Tắm rửa, thay y phục cho cô nương.”
“Tắm rửa sạch sẽ, không được chậm trễ. Nếu lỡ canh giờ, người cũng không gánh nổi tội.”
“Vâng.”
Các cung nữ bước đi từng bước nhỏ, bắt đầu hành động. Ai cũng biết lúc này Thái Hậu nương nương đau buồn khôn xiết, ai dám phạm sai lầm vào thời điểm này chứ.
Yên Văn Ngọc bị nửa đẩy nửa kéo đưa đến bể tắm. Nước thơm ngát, chất đầy cánh hoa, sáu cung nữ vây quanh nàng thành một vòng.
Nhìn kỹ lại, bộ áo váy được xếp sẵn chính là áo cưới, lại thêu bằng chỉ vàng, rực rỡ chói mắt.
Dù từng chứng kiến sự giàu sang, nàng cũng nhận ra điều bất thường.
“Đinh ma ma, xin hỏi gia chủ là…”
Đinh ma ma đứng bên cạnh bể, đôi mắt như thước, đo đạc từng tấc da thịt trắng ngần của nàng.