Chương 46: Là người của điện hạ rồi

Để chứng minh mình không nói dối, Mộc Nhuyễn Nhuyễn còn chỉ về phía đó, bảo họ xem đôi giày bị hỏng của mình.

Mấy người theo hướng ngón tay cô nhìn sang, nhìn thấy một đôi dép lê màu hồng thê lương nằm giữa đường, dép bị nứt một bên, hoàn toàn không thể đi được nữa.

"Có thể bị bong keo."

Thịnh Đình Châu đưa ra kết luận.

"Vậy cô đứng bên cửa sổ làm gì?"

Có biết như vậy rất giống nữ quỷ bò từ bên ngoài vào không!

"Gió lớn quá, đương nhiên là đóng cửa sổ rồi."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn nhìn Tần Húc bằng ánh mắt: "Sao cậu một chút thường thức cũng không có vậy".

Tần Húc: "..."

"Đồ giày rách nát, chất lượng một chút cũng không tốt!"

Trải qua sự xấu hổ ngắn ngủi, bắt đầu chửi rủa.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục đóng cửa sổ.

Hú hồn hú vía, tâm trạng mọi người hơi dịu lại.

"Bốp!"

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, Tần Húc kêu đau một tiếng.

Bầu không khí lại căng thẳng.

"Cô đánh tôi làm gì?!"

Tần Húc trừng Hứa Kiều.

Hứa Kiều cười lạnh: "Cậu nói xem tôi đánh cậu làm gì?"

"Khụ khụ, xin lỗi, tôi không cẩn thận chạm vào."

Tần Húc lúc này mới phát hiện tay mình chạm vào tay Hứa Kiều.

Hóa ra ban nãy Hứa Kiều hét lên là vì anh ta.

"Tần Húc, tôi gϊếŧ cậu!"

Hứa Kiều đưa tay lên đánh vào đầu Tần Húc.

Tần Húc ôm đầu: "Chuyện này cũng không thể trách tôi, đèn tắt tôi muốn lấy điện thoại, ai biết tay cô ở đó, tôi cũng bị dọa một phen có được không?"

Hứa Kiều không quan tâm, tiếp tục đuổi theo đánh Tần Húc.

Tần Húc không ngốc, lợi dụng Hứa Kiều chân không tốt, ôm đầu chạy ra xa.

"Cậu quay lại đây cho tôi!"

"Cô cho rằng tôi ngốc à, quay lại cho cô đánh?"

"Ê, tôi sẽ không quay lại, sẽ không quay lại, cô có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi!"

Tần Húc vô cùng đắc ý.

Hứa Kiều tức đến mức má đỏ bừng: "Cậu đợi đấy cho tôi!"

Vì hai người đánh nhau, bầu không khí căng thẳng tan đi không ít.

"Có thể do mưa bão bên ngoài làm mạch điện bị hỏng."

Thịnh Đình Châu lên tiếng, anh đã đi kiểm tra thiết bị điện, phát hiện không phải giống như lần trước bị nhảy cầu dao, không dễ sửa như lần trước.

"A, vậy phải làm sao?"

Tần Húc nghe thấy vậy, cũng không đánh nhau với Hứa Kiều nữa, xúm lại hỏi.

Những người khác trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

"Trước tiên cứ tạm qua một đêm, ngày mai xem xem có thể sửa được mạch điện không."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Lúc này trời đang mưa, muốn sửa cũng không sửa được.

Mọi người chỉ có thể lại tụ tập lại cùng nhau.

"Hay là, tiếp tục chơi trò chơi?"

Tần Húc đề nghị.

"Được đó."

Từ Điềm Điềm lập tức đồng ý.

Vì chuyện vừa nãy giật mình thon thót, cô ta hiện tại vẫn còn ám ảnh, không dám về phòng ngủ.

"Được thôi."

Hứa Kiều cũng không dám về, tuy cô ta và Từ Điềm Điềm hai người ngủ, nhưng lúc này, nhiều người tụ tập lại cùng nhau mới có cảm giác an toàn!

Trong năm người có ba người đồng ý.

Tần Húc nhìn Thịnh Đình Châu: "Anh ơi, chơi trò chơi không?"

Thịnh Đình Châu: "..."

Đồng ý.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên cũng đồng ý.

Thế là năm người tiếp tục chơi trò chơi trong phòng khách, theo trò chơi tiến sâu, mấy người nói cười, nỗi sợ hãi dường như đã tan đi không ít.

Đến khi trời khuya, liền có người không chịu nổi buồn ngủ.

"Hay là mọi người đều nghỉ ngơi ở phòng khách đi."

"Được đó được đó."

Tần Húc là người đầu tiên đồng ý.

Hoàn toàn không nhớ lúc đầu chính anh ta là người đầu tiên bác bỏ đề nghị này.

Anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao chuyện tự vả mặt mình cũng đã làm không chỉ lần đầu tiên, anh ta không sợ.

"Tôi không có ý kiến."

Từ Điềm Điềm nhỏ giọng nói.

"Nếu các người đều không có ý kiến, tôi cũng không làm bộ làm tịch."

Hứa Kiều cũng đồng ý.

"Vậy chúng ta đi thu dọn đồ đạc."

"Khụ khụ chân tôi không tiện."

"Vậy cô ở lại đây."

Nghĩ ngợi một chút, Mộc Nhuyễn Nhuyễn lại nói với Tần Húc và Từ Điềm Điềm: "Hai người ở đây đợi đi, tôi và Thịnh Đình Châu qua đó là được."

Hứa Kiều hít một hơi.

Cô ta sợ Mộc Nhuyễn Nhuyễn để cô ta một mình ở lại.

May mắn thay, Mộc Nhuyễn Nhuyễn không làm vậy.

"Được thôi, ông đây miễn cưỡng ở lại."

"Đi thôi."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn và Thịnh Đình Châu cùng nhau đi, cô bảo Thịnh Đình Châu đi lấy túi ngủ của Tần Húc và anh ta, lại lấy từ trong phòng mình ra hai cái túi ngủ bảo Thịnh Đình Châu mang qua.

Làm xong những việc này, cô vào phòng của Từ Điềm Điềm, lấy chăn gối mà Từ Điềm Điềm để ở đó mang qua.

Tổ chương trình còn chưa đến mức táng tận lương tâm, chăn và gối là trước đó đã để sẵn trong phòng, ga trải giường là do khách mời tự mang theo.

Khi Mộc Nhuyễn Nhuyễn mang chăn qua, Thịnh Đình Châu đã đặt túi ngủ xuống.

Cô đặt chăn xuống, sắp xếp mọi người tối nay ngủ thế nào.

"Tôi có một đề nghị, hai người nam ngủ bên ngoài, nữ ngủ bên trong, các người có ý kiến gì không?"

"Được rồi, cứ như vậy đi."

Tần Húc không có ý kiến, tuy anh ta rất muốn ngủ bên trong, nhưng anh ta không thể quá kém cỏi để con gái bảo vệ, ngủ bên ngoài thì ngủ bên ngoài.

Thịnh Đình Châu bên kia cũng không có ý kiến.

Bây giờ sắp xếp các cô gái ngủ thế nào, Hứa Kiều và Mộc Nhuyễn Nhuyễn nhất trí đồng ý để Từ Điềm Điềm ngủ ở giữa.

Kết quả cuối cùng là Thịnh Đình Châu bên cạnh nằm Mộc Nhuyễn Nhuyễn, qua đó là Từ Điềm Điềm, Hứa Kiều và Tần Húc.

Sắp xếp như vậy Mộc Nhuyễn Nhuyễn thật ra là có tư tâm, cô muốn ở gần Thịnh Đình Châu một chút, như vậy có nguy hiểm cô có thể là người đầu tiên bảo vệ anh.

Sắp xếp xong, túi ngủ thừa của Mộc Nhuyễn Nhuyễn đưa cho Hứa Kiều, Từ Điềm Điềm dùng cái chăn lớn kia cuộn hai vòng, quấn mình thành kén.

Tuy mọi người đều ngủ trong phòng khách, nhưng mọi người đều ở trong lãnh địa của mình, còn cách một khoảng khá xa, không ai làm phiền ai, như vậy cũng không coi là mạo phạm.

"Chúng ta để một ngọn đèn đi, nhỡ đâu buổi tối muốn đi vệ sinh thì sao?"

Tần Húc lên tiếng.

Anh ta thật ra là không có cảm giác an toàn, mượn ánh đèn để có thêm một chút cảm giác an toàn.

Hứa Kiều cười một tiếng đầy ẩn ý.

Tần Húc tức giận: "Cô cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười."

"Được thôi, anh bật đèn đi."

"Tôi bật thì tôi bật."

Anh ta không sợ bật đèn ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình.

Tần Húc bật đèn, Thịnh Đình Châu bên kia liền tắt đèn.

Biệt thự bị mất điện, điện là tài nguyên không thể tái tạo, phải tiết kiệm dùng.

"Thời gian không còn sớm, mọi người ngủ đi."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn kết thúc chủ đề.

Cơn buồn ngủ ập đến, mọi người lần lượt nhắm mắt lại.

Hứa Kiều và Từ Điềm Điềm nằm đối mặt nhau, Tần Húc ban đầu nằm ngửa mặt lên trần nhà, nhưng không biết bản thân tưởng tượng ra cái gì, lại quay mặt vào lưng Hứa Kiều nhắm mắt.

Thịnh Đình Châu và Mộc Nhuyễn Nhuyễn đều nằm ngửa mặt lên trần nhà nhắm mắt.

Nhưng Mộc Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt lại rất lâu vẫn không ngủ được.

Cô không nhịn được nhếch khóe miệng.

Đây là lần đầu tiên cô và điện hạ ở gần nhau như vậy, tối nay qua đi, làm tròn, cô chính là người của điện hạ rồi!

Không biết có phải do tác dụng tâm lý của cô không, cô dường như ngửi thấy mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người Thịnh Đình Châu.

Cô đếm nhịp tim của mình, một, hai, ba...

Mưa vẫn tí tách rơi, đêm mưa này dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.

Không biết qua bao lâu Mộc Nhuyễn Nhuyễn từ từ quay đầu, đối mặt với Thịnh Đình Châu, nhìn sườn mặt của anh, ánh mắt phác họa đường nét khuôn mặt anh.

Dần dần, có chút buồn ngủ.

Nhìn khuôn mặt của anh, cô bất giác ngủ thϊếp đi.

Mưa bên ngoài biệt thự rơi suốt một đêm.