Cả nhà họ Diệp chỉ “ờ” với “ừm” lấy lệ, thế là đã lịch sự lắm rồi.
Nhưng Tô Chiêu thì lại hoàn toàn trầm mặc ngay từ khi nghe hai người kia giới thiệu. Bởi vì... cô chợt nhớ đến một quyển tiểu thuyết.
Khi còn ở tận thế, cô từng đọc qua một cuốn truyện để gϊếŧ thời gian. Nội dung kể về một đôi nam nữ chính hưởng ứng lời kêu gọi đi lao động ở nông thôn, vô tình cứu được con trai nuôi của một đại nhân vật đã bị bắt cóc từ nhỏ, tức là nam phụ. Sau đó họ giúp anh ta trở về bên ông nội quyền thế của mình, và cũng nhờ đó mà gia đình đôi nam nữ chính thoát khỏi số phận bị giáng chức, từng bước bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời.
Trong đó mối quan hệ tay ba rối rắm, nữ chính dây dưa giữa nam chính và nam phụ suốt tám trăm chương, cuối cùng mang thai con của nam phụ rồi lại lấy nam chính lúc này đã là đại phú hào của thành phố Hải. Còn nam phụ thì trở thành người có quyền lực hơn cả ông nội mình, nhưng cả đời không lấy vợ, âm thầm bảo vệ nữ chính và con trai của hai người.
Cái tình tiết ngược đến vỡ gan vỡ mật ấy, Tô Chiêu chỉ thấy buồn cười. Nhưng có một chi tiết khiến cô không thể không để tâm.
Trong truyện, để cứu nam phụ và bảo vệ nữ chính khỏi bị tên lưu manh trong làng quấy rối, cặp đôi nam nữ chính đã cố tình hướng sự chú ý của dân làng và đám du côn sang một gia đình lao động cải tạo khác. Chính là nhà nguyên chủ của cô và chị dâu Trương Nhân.
Chúng xúi bẩy đám du côn đến gây rối, chọc ghẹo nguyên chủ và chị dâu vì nhan sắc của Lý Hiểu Viện so với hai người kia đúng là khác biệt một trời một vực. Một bên là rau luộc nhạt nhẽo, một bên là yến tiệc thịnh soạn.
Không dừng lại ở đó, ba người họ còn bịa chuyện, kích động dân làng rằng mấy người bị đưa đi cải tạo đều là phạm nhân tội tày đình, là đồ bị đày đi. Nếu không phải vì thôn Ca Lạp Câu này hẻo lánh thì nhà họ Diệp sớm đã bị đầu độc đến chết rồi.
Kết quả, đám dân vốn đã quen làm điều ác nay càng được nước làm tới, không hề kiêng dè gì mà thẳng tay làm nhục nhà họ Diệp. Những ánh mắt thèm khát nhắm vào nguyên chủ và chị dâu Trương Nhân ngày càng lộ liễu.
Nhà họ Diệp và nguyên chủ cứng cỏi không chịu khuất phục vốn khiến đám người kia còn dè chừng đôi chút. Nhưng ba kẻ kia lại bày mưu lập kế, giả vờ nói muốn cứu nhà họ Diệp để chia tách bố mẹ Diệp, chị dâu Trương Nhân, nhóc Tiêu Tiêu và nguyên chủ ra khắp nơi.
Thực chất là để tách cả nhà ra làm mồi nhử, thu hút sự chú ý, còn ba người bọn họ thì lén chuồn khỏi thôn Ca Lạp Câu.
Sắc mặt Tô Chiêu tối sầm lại như sắp nhỏ nước. Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến kết cục của nhà họ Diệp, còn trong ký ức của nguyên chủ cũng không có chút hoài nghi nào về sự tính toán của hai nam một nữ kia. Giờ thì tất cả đều khớp lại.
Ha, hay thật đấy!
Hóa ra cô xuyên vào sách, còn nhà họ Diệp và nguyên chủ thì chỉ là bàn đạp cho cặp đôi nam nữ chính cùng nam phụ đào thoát. Bị lợi dụng, bị hại đến chết, cuối cùng trở thành vai phụ không tên không tuổi chẳng ai thèm nhắc đến một lời.
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt Tô Chiêu sắc như dao bắn thẳng về phía Phạm Kiến An và Lý Hiểu Viện, lạnh buốt như dính độc.
Hai người kia bị ánh nhìn đó làm cho lạnh toát sống lưng, giống như bị tử thần khóa chặt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Lý Hiểu Viện thì giống như gà mái bị bóp cổ không dám hé miệng lấy một tiếng, mấy trò giả vờ giả vịt gì đó cũng bị dọa cho tiêu tan.