Chương 26

Bố Diệp trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chiều nay tôi ra ngoài một chuyến, Thục Nhàn, bà đi với tôi nhé.”

Mẹ Diệp ngạc nhiên: “Đi đâu cơ? Chân ông thế kia mà cũng đòi đi? Có chuyện gì nói tôi biết, để tôi đi cho. Ông ở nhà nghỉ đi, đừng có cố quá!”

Bố Diệp kiên quyết: “Tôi chỉ muốn ra ngoài tìm người, xem có ai giúp được mình tìm tung tích của Tiểu Hoán với Tiểu Thần không.”

Nghe vậy mẹ Diệp im lặng, chị dâu Trương Nhân cũng như sực tỉnh. Vẻ hân hoan vì kẻ thù bị bắt cũng tan biến hẳn.

Tô Chiêu không tỏ thái độ gì. Cô thừa biết, “tìm người giúp” chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn thăm dò tin tức. Bố Diệp đâu biết những gì cô đã làm, cũng không có ai để ông có thể trông cậy giúp đỡ. Nhưng thôi, cũng chẳng sao cả.

Dù sao, nhà họ Diệp cũng phải rời đi.

Tô Chiêu đã dùng ám thị tinh thần với năm người kia khiến họ phủ nhận việc nhà họ Diệp từng cất giấu kho báu. Nhưng tường có tai, vách có mắt, lòng người thì khó lường. Chỉ cần có ai muốn đào sâu, kiểu gì cũng moi ra được chút gì đó.

Thế nên, rời đi vẫn là cách an toàn nhất.

Suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu cô chứ không nói ra. Việc gì cũng phải giữ kín mới thành.

Qua bữa trưa, sau khi được bác sĩ trong nhà là Tô Chiêu đồng ý, mẹ Diệp đỡ bố Diệp ra ngoài. Để đề phòng rủi ro, chị dâu Trương Nhân cũng đi cùng.

Tô Chiêu thì không hứng thú với chuyến đi này. Dù sao tất cả đều đã nằm trong tính toán của cô, cứ thuận theo tự nhiên mà ở nhà trông Tiêu Tiêu thôi.

Ba người nhà họ Diệp đi ra ngoài thuận lợi, quả nhiên không còn ai giám sát. Nhưng ngoài phố lại càng náo loạn hơn buổi sáng, như đang tổ chức đấu tố. Người người hô khẩu hiệu, ném rau héo, la ó om sòm chẳng khác gì cái chợ.

Ba người khó khăn lắm mới len được vào đám đông, vừa vào đã sững người, đây toàn là người quen!

Không sai, hàng ghế đầu trên cao chính là năm người Triệu Quốc Đống. Ngồi sau là Chủ nhiệm ủy ban G và gã em vợ. Còn mấy người phía sau, cũng đều là những cái tên quen mặt.

Mắt mẹ Diệp trợn tròn, nói lắp bắp: “Ông Diệp... cái... cái gì thế này...”

Chị dâu Trương Nhân cũng chết lặng. Dù cô không quen biết nhiều như bố mẹ chồng, nhưng năm người kia thì quá rõ. Bất ngờ thấy cảnh tượng như vậy, bị dọa cho phát hoảng là điều dễ hiểu.

Lúc tuyên bố tội danh, người đọc cứ như muốn nói đến sáng hôm sau, liệt kê không dứt suốt cả tiếng đồng hồ. Tội trạng của năm người chất cao như núi, nghe xong mẹ Diệp và Trương Nhân trợn mắt há mồm.

Ngược lại, bố Diệp thì dường như đã lường trước được, chẳng mấy ngạc nhiên. Có chăng chỉ là khuôn mặt âm trầm và bàn tay siết chặt đến run rẩy đã tiết lộ tâm trạng ông lúc này.

Về tới nhà, bố Diệp vào phòng nghỉ ngơi ngay. Mẹ Diệp và chị dâu cứ tưởng ông buồn vì bạn bè cũ sa cơ, nên mới thất thần như vậy.

Dù thế, hai người họ vẫn không ngừng hào hứng kể lại cho Tô Chiêu nghe cảnh tượng trên phố, còn không quên bày tỏ chút lo lắng cho gia đình năm người kia. Tuy họ đáng tội nhưng bao năm quen biết chẳng thể nào nói không có chút tình cảm. Nghĩ đến người thân họ bị liên lụy, cũng thấy xót xa.

Tô Chiêu chỉ im lặng lắng nghe, thầm thấy may mắn vì lúc tuyên bố tội trạng không nêu cụ thể nếu nói rõ là họ hãm hại ai, nếu không chắc mẹ Diệp và chị dâu đã phát điên rồi.

Mấy ngày qua nhà họ Diệp đã khổ đủ rồi, chưa kể hai anh em Diệp Hoán và Diệp Thần sống chết chưa rõ. Nếu biết đó là do năm người kia bày mưu hãm hại, thì chẳng ai còn lòng dạ nào mà thương cảm nổi nữa, có khi còn mong họ chết thêm mấy lần mới hả giận.