Chương 22

Tô Chiêu xưa nay luôn dứt khoát, đã quyết chữa thì phải bắt đầu ngay. Cô lấy kim bạc ra, bắt đầu châm cứu cho mẹ Diệp.

Cô thừa hưởng đầy đủ ký ức và kỹ năng từ nguyên chủ. Cộng thêm bản thân cũng có dị năng, nhất là dị năng tinh thần và hệ Mộc khiến thiên phú của cô đạt đến mức kinh người. Gọi là thiên tài không đủ, phải nói là nghịch thiên mới đúng.

Thế nên buổi châm cứu diễn ra suôn sẻ. Để đẩy nhanh hồi phục, Tô Chiêu còn vận dụng dị năng hệ Mộc giúp điều hòa mắt mẹ Diệp, đồng thời không quên dùng dị năng tinh thần để ám thị tâm lý, giữ bà bình tĩnh tránh khóc lóc vì xúc động.

Chữa mắt xong, cô quay sang dùng dị năng trị luôn chân gãy cho bố Diệp, tránh để lại di chứng. Để không bị nghi ngờ, cô ám thị khiến ông vẫn cảm thấy chỗ đó đau. Dù gì nếu không tháo nẹp ra, chẳng ai phát hiện được.

Cuối cùng, Tô Chiêu lặng lẽ dùng dị năng giúp chị dâu Trương Nhân và bé Tiêu Tiêu điều hòa thể trạng và ổn định tinh thần.

Bởi vì chỉ khi thân thể khỏe mạnh, tinh thần vững vàng, mới có thể đối mặt với cơn bão sắp tới.

Bắc Kinh, thư phòng nhà họ Diệp.

“Bố, rốt cuộc là ai đã hại nhà mình? Bố có nghi ngờ ai không?”

Tô Chiêu vừa dứt lời, vẻ mặt của bố Diệp rõ ràng sa sút cho thấy ông đã biết ai là kẻ đứng sau tính kế nhà họ Diệp.

Thấy Tô Chiêu có vẻ không hỏi ra được đáp án sẽ không bỏ qua, cuối cùng bố Diệp cũng thỏa hiệp: “Ai... Chiêu Chiêu à, biết quá nhiều chẳng có lợi gì cho con. Ban đầu bố định không nói nhưng mấy ngày nay bố nhìn ra rồi, con trưởng thành thật rồi, không còn là đứa bé cần người che chở nữa. Con đã là người có chính kiến, bình tĩnh vững vàng, có thể gánh vác rồi. Bố sẽ nói nhưng con phải hứa là không được manh động. Nhà mình bây giờ không chịu nổi sóng gió nữa, cả nhà bình an rời khỏi Bắc Kinh mới là điều quan trọng nhất.”

Tô Chiêu gật đầu: “Bố yên tâm, con chỉ là một bác sĩ tay trói gà không chặt, bên ngoài lại có người giám sát, con có thể làm được gì chứ? Chính vì biết nhà ta không có sức phản kháng nên bọn họ mới dám làm càn như thế. Con chỉ không muốn bị hại mà còn không biết ai là kẻ thù. Ít nhất cũng phải rõ ràng kẻ nào đã nhúng tay.”

Bố Diệp liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của Tô Chiêu, thấy quả thật con bé chẳng làm nên sóng gió gì nên mới yên lòng kể ra hết những kẻ ông nghi ngờ.

Tuy gọi là nghi ngờ nhưng từ giọng điệu chắc chắn của bố Diệp, Tô Chiêu hiểu rằng gần như chính xác đám người đó chính là kẻ đã ra tay với nhà họ Diệp.

Chỉ là điều Tô Chiêu không ngờ được là nhóm người này toàn là người quen, ngoài mấy người bạn lâu năm của bố Diệp, thậm chí bên ngoại của mẹ Diệp cũng có người nhúng tay.

Tô Chiêu sững người, giọng lạc đi. Cô đã sống ở nhà họ Diệp hơn ba năm, cũng từng nhiều lần đến nhà họ Tống chơi. Từ ông bà ngoại đến bác cả, bác gái, anh chị họ bên đó ai cũng đối xử rất tốt với mẹ Diệp đến mức yêu thương lây sang cả nhà họ Diệp. Mỗi lần về đó, nguyên chủ đều cảm nhận được sự ấm áp và thân thiết.

Vậy mà bây giờ lại nghe nói nhà họ Tống cấu kết hại nhà họ Diệp, Tô Chiêu còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn của bố Diệp, cô không thể không tin.

Đây cũng là lần đầu tiên cô bắt đầu nghi ngờ ký ức của nguyên chủ. Cô âm thầm quyết định, ngoại trừ những ký ức về y học, còn lại đều phải nhìn nhận lại một cách khách quan.

Cô cố ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Bên nhà họ Tống... Mẹ biết chuyện này chưa?”