Chương 21

Ngoài kia ồn ào thế nào, nhà họ Diệp không rõ cũng chẳng rảnh mà quan tâm. Cả nhà lớn như vậy, trừ Tô Chiêu và bé Tiêu Tiêu mới ba tuổi, ai nấy đều đang thở phào vì vừa thoát nạn.

Chị dâu Trương Nhân vừa kinh hãi vừa hả hê: “Trời ơi, sợ thật đấy! Từ bé tới giờ con chưa từng thấy ai bị sét đánh bao giờ! Mở mang tầm mắt rồi! Nhưng mà, đánh quá chuẩn! Đánh thẳng vào thứ cặn bã mà còn mơ tưởng đến Tiểu Chiêu nhà mình, đánh chết đáng đời!”

“Không chỉ con đâu, đến tuổi bố mẹ cũng chưa thấy bao giờ. Trước giờ cứ tưởng mấy chuyện bị sét đánh là bịa đặt. Nhưng Nhân Nhân nói đúng đấy, đáng đời hắn! Không thì con bé Chiêu Chiêu nhà mình chẳng phải gặp nguy hiểm sao? Ôi, cũng tại nhà mình liên lụy hai đứa con gái, trong lòng mẹ thật sự rất áy náy...” Mẹ Diệp thở dài theo, nhưng do những cú sốc liên tiếp dạo gần đây khiến bà trở nên dễ xúc động hơn hẳn. Nói đến đây thì nước mắt lại lã chã, đôi mắt vốn đã sưng húp lại càng đỏ hơn.

Bố Diệp thấy vậy, đau chân cũng tạm quên luôn, vội vỗ về vợ: “Thục Nhàn, tai qua nạn khỏi là chuyện đáng mừng, sao lại khóc nữa rồi? Em xem mắt em sưng thành thế kia rồi đấy! Không thể khóc tiếp nữa đâu, cả nhà bao nhiêu người còn trông vào em mà!”

Vì thói quen bảo vệ con trẻ trong tận thế nên khi sân nhà xảy ra náo loạn, Tô Chiêu đã phản xạ dùng dị năng tinh thần khiến Tiêu Tiêu chìm vào giấc ngủ sâu, tránh bị dọa sợ như lần đầu ủy ban G tới cửa.

Thế nên khi tỉnh lại, bé ngoan ngoãn nằm trong lòng chị dâu Trương Nhân nghe mọi người nói chuyện. Trẻ con tuy chưa hiểu rõ sự tình, nhưng rất nhạy cảm với cảm xúc. Thấy người thân buồn hay vui, bé đều cảm nhận được. Nhất là lúc nhìn thấy bà nội lại rơi nước mắt, mắt bé cũng đỏ hoe, giọng sụt sùi: “Bà ơi, đừng khóc! Tiêu Tiêu ngoan, bà đừng khóc nha!”

Bé chìa bàn tay nhỏ trắng nõn mũm mĩm ra định lau nước mắt cho bà, vừa ngoan vừa đáng yêu khiến tim Tô Chiêu như thắt lại. Cô nhớ đến kiếp trước, bà nội Diệp khóc mãi đến mù cả mắt...

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Mắt mẹ sưng lên thế kia rồi, khóc tiếp sẽ ảnh hưởng đến thị lực đấy. Để con xem thử.”

Tô Chiêu vừa nói vừa tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng mí mắt bà Diệp lên, hỏi: “Mẹ thấy đau kiểu gì? Có khô rát không?...”

Cả nhà bị kéo theo, đồng loạt dán mắt vào đôi mắt sưng vù của bà Diệp, kể cả Tiêu Tiêu cũng nghiêm túc không kém.

Kiểm tra xong, Tô Chiêu nói: “Mẹ à, mắt mẹ giờ đã bắt đầu mờ rồi, tuyệt đối không thể khóc nữa. Cộng thêm thời gian qua mẹ suy nghĩ lo lắng nhiều, khóc nhiều. Nếu tiếp tục thế này, sau này có thể không nhìn thấy gì đâu.”

Bố Diệp nghe mà cuống cả lên: “Chiêu Chiêu, giờ phải làm sao? Có chữa được không? Không khóc nữa là ổn phải không?”

Chị dâu Trương Nhân cũng lo lắng tột độ: “Chiêu Chiêu, mắt mẹ...”

Bản thân mẹ Diệp cũng căng thẳng: “Chiêu Chiêu à! Mắt mẹ...”

Tô Chiêu nhìn cả nhà ai nấy đều lo đến mức thót tim, không nhịn được cúi xuống véo nhẹ má Tiêu Tiêu đang nghiêm túc: “Yên tâm đi ạ, chỉ cần ít khóc, bớt xúc động, kết hợp châm cứu và massage là ổn.”

Nghe thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Không ai nghi ngờ khả năng y học của Tô Chiêu. Tuy lớn lên ở nước ngoài, là thiên tài ngoại khoa nhưng từ nhỏ cô đã rất mê Đông y. Sau khi về nước, dù tình hình không cho phép cô vẫn tự học, tay nghề cũng khá vững. Thiên tài đúng là thiên tài, cái gì cũng thông!

Còn về chuyện kiếp trước mẹ Diệp mù thật... thì đúng là vì nhà khi ấy gần như sụp đổ hoàn toàn. Dù thông minh đến mấy, Tô Chiêu khi đó cũng chỉ là cô gái trẻ vừa bước vào đời, chưa từng trải biến cố lớn. Đến lúc chuyện xảy ra, cô còn hoảng loạn và đau đớn, bản thân còn chưa tự cứu nổi nói gì đến người khác.