Nếu không, cả nhà sớm đã đưa cô vào bệnh viện vì sợ cô sốt đến cháy não rồi.
Nghe mọi người nói vậy Tô Chiêu vừa buồn cười vừa cảm động. Dù mới sống ở đây không bao lâu nhưng cô thực sự cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của cả gia đình này. Mẹ chồng và chị dâu mỗi ngày đều thay phiên chăm sóc, lau người, đút cháo, đủ loại canh bổ đưa vào bụng cô; bố chồng thì sáng sớm nào cũng đi xếp hàng ở lò mổ để mua được chút thịt về bổ sung dinh dưỡng cho cô; ngay cả cháu trai bé xíu Tiêu Tiêu ngày nào cũng lon ton lại gần, đứng trên ghế nhỏ, lấy bàn tay tí hon sờ trán cô rồi sờ trán mình, nũng nịu dặn cô nhớ uống thuốc, còn lấy viên kẹo sữa duy nhất được phát mỗi ngày nhét vào tay cô. Vừa ngoan vừa đáng yêu...
Trái tim Tô Chiêu mềm nhũn, vừa ấm vừa cảm động, cô dần dần hòa mình vào gia đình này.
Nhưng càng hòa nhập lại càng sốt ruột. Tô Chiêu rất muốn cảnh báo mọi người về cơn khủng hoảng đang đến gần, nhưng dù có tỉnh táo hơn thì mỗi ngày cô cũng chỉ gật với lắc đầu được vài lần. Gấp lắm thì bật ra được vài chữ, hoàn toàn không thể nói rõ đầu đuôi.
Khi cô cố nói rằng nhiệm vụ của Diệp Thần nguy hiểm nhưng chỉ bật ra được vài chữ rời rạc. Cả nhà lại tưởng cô nhớ chồng, vừa an ủi vừa cười trêu làm Tô Chiêu xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Khó khăn lắm mới rặn ra được câu “Ủy ban G sẽ tới nhà”, kết quả là bố chồng chỉ cười xòa: “Nhà mình gốc rễ trong sạch, sợ gì mấy trò mèo kia...”
Những tình huống kiểu vậy diễn ra không đếm xuể. Tô Chiêu vừa buồn vừa bất lực, cuối cùng cũng hiểu: nói không rõ, người nhà cũng không tin mà chỉ thấy cô đa nghi vớ vẩn.
Thế nên cô cũng chẳng phí sức nữa, chỉ có thể dồn hết tâm trí vào việc thức tỉnh dị năng, tăng tốc hồi phục thể trạng để kịp lúc bảo vệ cả nhà.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Đã nửa tháng kể từ ngày Diệp Thần rời nhà.
Theo ký ức của nguyên chủ, dị năng của cô vốn không thể tỉnh sớm được. Nếu cứ nằm thêm một tháng nữa, chắc cả nhà đã phải chịu đủ thiệt thòi.
Bất đắc dĩ, Tô Chiêu đành lấy dị năng hệ mộc yếu ớt mỗi ngày để nuôi ngược dị năng hệ lôi và hệ tinh thần. Làm vậy giúp thức tỉnh sớm hơn, nhưng đổi lại là hầu hết thời gian cô rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ gia đình này, nhưng chuyện đời đâu dễ theo ý người. Theo như trí nhớ, ủy ban G lẽ ra sẽ đến sau một tháng, vậy mà bây giờ mới nửa tháng đã kéo tới, còn đúng lúc cô đang hôn mê...
Ủy ban G vốn đã khét tiếng, lần này tới hơn hai mươi tên chẳng khác gì đám lưu manh đầu gấu. Vào nhà lật tung mọi thứ, đập phá sạch sẽ. Căn nhà vốn ấm cúng chỉ trong mười phút đã trở thành một đống hỗn loạn.
Bàn ghế tủ giường bị đẩy ngã, chén bát vỡ tan tành, quần áo chăn màn bị lôi xềnh xệch, sách vở bị xé nát, gạo muối dầu mỡ đổ lan tràn khắp sàn...
Bố Diệp là đàn ông duy nhất trong nhà đương nhiên phải đứng ra bảo vệ phụ nữ và trẻ nhỏ, nhưng lại bị gã em vợ hung hăng của Chủ nhiệm ủy ban G dẫn người đánh gãy cả chân.
Mẹ chồng và chị dâu Trương Nhân chỉ biết co người ôm lấy Tô Chiêu đang hôn mê bất tỉnh cùng nhóc Tiêu Tiêu đang khóc nấc vì sợ hãi.
Cả đám người của ủy ban G chẳng khác gì cướp, lục tung nhà cửa, lấy hết tiền bạc và những đồ giá trị.
Trước khi rời đi, tên em vợ Chủ nhiệm còn trơ tráo đá đểu một câu:
“Ha, hai anh em Diệp Thần và Diệp Hoán đúng là gan to, cầm tài liệu mật rồi chuồn êm luôn. Cả nhà các người nên trách đúng người đấy nhé, hahaha...”