Tại tận thế, Tô Chiêu là một người mang dị năng cấp cao nhất, nắm giữ năng lực hệ mộc, hệ tinh thần và hệ lôi. Một ngày kia không may rơi vào vòng vây của thây ma rồi bị nhiễm vi rút, để không biến th …
Tại tận thế, Tô Chiêu là một người mang dị năng cấp cao nhất, nắm giữ năng lực hệ mộc, hệ tinh thần và hệ lôi.
Một ngày kia không may rơi vào vòng vây của thây ma rồi bị nhiễm vi rút, để không biến thành một cái xác biết đi thì cô chọn tự sát để kết thúc sinh mệnh.
Ai ngờ Tô Chiêu lại xuyên không về thế giới song song của thập niên 70 cách đây mười nghìn năm, nhập vào thân xác một người cùng tên đang chuẩn bị đi lao động cải tạo.
Chồng và anh cả bên chồng nhận nhiệm vụ ở Hương Cảng rồi mất tích, chưa rõ sống chết.
Cha mẹ ruột tham gia nghiên cứu khoa học tuyệt mật nên không liên lạc được.
Cha chồng bị đánh gãy chân, mẹ chồng thì khóc đến mù mắt, chị dâu lại ốm yếu bệnh tật, còn cháu trai mới ba tuổi...
Chưa kể chính cô cũng đang mang thai hơn một tháng...
Khởi đầu với hoàn cảnh thê thảm như vậy, Tô Chiêu cảm thấy thà chết còn hơn.
Nhưng than thì than, sống vẫn phải sống, may sao dị năng vẫn còn và không gian cũng xuyên theo cô.
Với lại thân thể này là một thiên tài chính hiệu: Tuổi còn trẻ đã là bác sĩ ngoại khoa tại bệnh viện lớn ở thủ đô, kiêm luôn chức phó viện trưởng.
Ký ức của thân thể đều được giữ nguyên nên Tô Chiêu bỗng thấy mình ổn rồi, bật hack đây nha...
Bị điều đi lao động thì sao?
Dắt theo cả nhà già trẻ bệnh tật thì sao?
Mang bầu thì đã làm sao?
...
Mấy thứ đó chẳng là gì cả. Làm lại một đời, đạp gió rẽ sóng rực rỡ huy hoàng...
Nhưng vừa đặt chân tới nơi bị điều đi thì cô chợt phát hiện mình xuyên sách mới đúng!
Hóa ra mình và nhà chồng chỉ là pháo hôi làm nền, là công cụ để nữ chính tỏa sáng?
Cạn lời! Pháo hôi sao? Công cụ sao?
Tô Chiêu thẳng thắn tuyên bố: “Cho dù ở đâu, tôi cũng không làm bàn đạp cho bất kỳ ai!”
Tay đỡ bụng bầu, Tô Chiêu xé nát kịch bản: “Số phận của tôi, tôi tự quyết định!”
Truyện ok, văn phong dịch rất ổn. Mà gđ họ Diệp sao mà khó chịu v tr, kiểu ích kỉ sao sao á.