Uông Kha rất khó hiểu.
Phải ngon đến mức nào, mới có thể khiến cả một mục trò chuyện bị spam như vậy.
Cậu ta không nhịn được đăng một bài hỏi: [Ngon đến mức nào?]
Rất nhanh, đã có người trả lời.
1L: [Siêu ngon.]
2L: [Chủ thớt làm theo tôi, tìm ra tất cả những từ ngữ miêu tả mỹ thực mà cậu có thể nghĩ ra từ khi sinh ra đến nay. Sau đó cộng chúng lại, ngon đến mức đó đấy.]
3L: [Tôi thấy lầu trên nói đúng.]
4L: [+1.]
...
98L: [Tôi xin phép sao chép lầu 2! Chủ thớt làm theo tôi, hồi tưởng lại hương vị của tất cả những món ngon mà bản thân từng ăn từ khi sinh ra đến nay. Sau đó cộng chúng lại, ngon đến mức đó đấy.]
99L: [Mấy người nói nhiều vô nghĩa quá, các anh em nghe tôi, đăng ảnh luôn!]
100L: [Hình ảnh.]
101L: [Hình ảnh.]
Những bài đăng sau đó đều là ảnh chụp cận cảnh đồ ăn, còn có cả ảnh chụp cảnh quán ăn đông đúc ồn ào.
Nhìn đến đây, Uông Kha cuối cùng cũng không nhịn được.
Cậu ta giơ tay trả lời bài đăng: [Một người vui không bằng mọi người cùng vui! Các vị, cho xin địa chỉ! Các vị hiểu mà!]
Chiều chủ nhật.
Từ trưa, WeChat của Hề Hi đã vang lên không ngớt!
[Chào cô, chúng tôi muốn đặt trước một bàn bốn người cho trưa mai, khoảng 11 giờ rưỡi đến.]
[Chào cô, chúng tôi muốn đặt trước một bàn hai người cho trưa mai, khoảng 12 giờ đến.]
[Chào cô, đặt một bàn bốn người cho trưa mai, khoảng 12 giờ đến.]
[Chào cô, đặt ăn trưa mai, sáu người, khoảng 12 giờ rưỡi đến.]
Hề Hi: “...”
Tại sao đột nhiên có nhiều người đặt bàn như vậy?
Cô còn tưởng rằng, sau khi quán đông khách mà cô lại nghỉ kinh doanh một ngày, lượng khách ngày hôm sau sẽ giảm sút rõ rệt.
Bây giờ là tình hình gì đây?
Mai là thứ hai mà, cứ đặt tiếp thế này, mai còn chưa đến, đã kín bàn rồi.
...
Trưa thứ hai, tại cổng đại học Liêm.
Các sinh viên đại học Liêm, vốn dĩ vào ngày thường gần như không bao giờ tụ tập thành nhóm ở cổng trường, lúc này lại tụ tập ở cổng một cách khác thường.
Họ đang mặc cả với tài xế hoặc đang xếp hàng ở điểm đón taxi chuyên dụng của trường, hoặc đang đứng túm năm tụm ba nói chuyện ở trạm xe buýt.
Lắng nghe kỹ sẽ phát hiện ra, ai cũng đang nhắc đi nhắc lại một quán ăn: Quán Làm Canh Cá Chị Tống Siêu Ngon.
Cả ngày hôm qua, vì quán ăn không mở cửa mà thèm đến mức chỉ có thể lên diễn đàn giải tỏa cảm xúc. Các khách quen cuối cùng cũng lại một lần nữa lên đường đến quán.
Tối qua và những đêm tiếp theo, bị các bài đăng trên diễn đàn hành hạ đến “đau đớn muốn chết”, các sinh viên cũng lũ lượt ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu hướng về quán ăn ở ngoại ô nhưng được đồn là có hương vị tuyệt vời đó.
...
“Uông Kha, không phải cậu không thích những xu hướng trên mạng sao? Tớ còn tưởng cậu nhìn thấy những bài đăng đó, sẽ không chạy theo họ, mà chỉ biết chê bai họ thôi chứ.”
“Đúng vậy, nhưng gần đây giáo viên môn thực hành xã hội có nói một câu: Không điều tra thì không có quyền lên tiếng! Tớ định đích thân đi nếm thử, để tổng kết ra một bài văn dài tấn công toàn diện quán ăn này, để chửi cho đã đám spam đó.”