Chương 32

Bùi Nhẫn cười như không: “Ở trường quân đội mà nói đến chuyện thiên vị à?”

“Nếu không nhớ rõ quy định, thì sao chép nó một ngàn lần, nộp lên văn phòng ủy ban.”

Giọng anh lạnh băng, không mang chút đùa cợt nào.

Chu Dược Bằng không nói được gì, một phần chấp nhận xui xẻo, phần còn lại thì thấy uất ức mà không biết xả đâu, cứ cảm giác như bị Bùi Nhẫn nhắm vào không rõ lý do.

Trời tối đen, gió thu mang theo lạnh lẽo, khi Bùi Nhẫn trở lại căn hộ thì đã qua nửa đêm.

Anh dựa người trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn về phía phòng của Kỷ Ngọc Lâm, giờ này chắc cậu đã ngủ rồi.

Anh khẽ nheo mắt, có hơi khát nước, bèn đứng dậy mở tủ lạnh lấy một chai nước.

Ánh mắt anh khựng lại, dừng trên một ly trà sữa đang được làm lạnh.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Chu Dược Bằng đi dưới mưa sau lưng Kỷ Ngọc Lâm, rồi cảnh Kỷ Ngọc Lâm đưa trà sữa cho anh ta.

Bùi Nhẫn ngửa đầu uống nửa chai nước lạnh, ngón tay thon dài luồn vào tóc vò rối bực bội.

Anh tiện tay đặt chai nước chưa uống hết sang một bên, mở tủ lấy một chai rượu, lôi ly từ giá rượu xuống, ngồi lại ghế sofa rót rượu ra uống.

Phòng khách không bật đèn, khi Kỷ Ngọc Lâm cầm ly ra lấy nước, vừa bật đèn liền bị người đang ngồi uống rượu dọa giật mình.

Cậu bước nhanh tới, cúi người định nhìn kỹ, vừa khéo chạm phải ánh mắt Bùi Nhẫn vừa hé mở.

Kỷ Ngọc Lâm khẽ hít mũi: “Anh uống rượu à?”

Bùi Nhẫn “ừm” một tiếng qua mũi.

Kỷ Ngọc Lâm liếc chai rượu gần cạn, rồi ngồi xuống cạnh mép ghế sofa, tay vươn qua nhẹ nhàng lấy chai rượu khỏi tay Bùi Nhẫn.

Anh nghiêng mặt đi, cậu khẽ nói: “Đừng uống nữa, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Bùi Nhẫn đáp: “Anh ngủ muộn một chút.”

Ngày mai là cuối tuần không có tiết, Kỷ Ngọc Lâm thu dọn chai rượu, vào bếp pha một ly canh giải rượu đơn giản.

Bùi Nhẫn mở mắt lờ đờ, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng Kỷ Ngọc Lâm đang bận rộn trong bếp. Anh nuốt khan, đầu hơi choáng váng.

Kỷ Ngọc Lâm bưng ly canh giải rượu tới bên cạnh, dù chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè bình thường, cậu cũng không thể bỏ mặc một Bùi Nhẫn đang say rượu một mình nơi phòng khách.

Cậu không nhịn được hỏi: “Hôm nay trong trường có chuyện gì khiến anh không vui à?”

Bùi Nhẫn khàn giọng cười: “Không có, em đừng nghĩ lung tung.”

Kỷ Ngọc Lâm nhíu mày: “Thế sao anh lại uống rượu?”

Bùi Nhẫn vốn là người cực kỳ tự giác. Anh bận rộn trong trường đến khuya, về nhà lại một mình uống rượu nơi phòng khách, thực sự khiến người ta lo lắng.

Vài năm trước, sau khi ông nội Bùi mất, anh từng rơi vào trạng thái trầm lặng, uống rượu không kiểm soát, tinh thần sa sút, suýt chút nữa xảy ra chuyện. Từ đó về sau, Kỷ Ngọc Lâm chưa từng thấy anh uống rượu một mình nữa.

Tất nhiên, chuyện uống rượu xã giao với bạn bè thì không tính.

Ánh đèn phòng khách ấm áp, Bùi Nhẫn giơ tay che mắt.

Giọng anh khẽ trầm: “Trễ rồi, sức khỏe em không tốt, mau về phòng nghỉ đi.”

Kỷ Ngọc Lâm chưa lập tức đứng dậy.

Cậu lặng lẽ ngồi cạnh anh chừng mười phút rồi mới khẽ khàng đứng lên.

“Lâm Lâm,” Bùi Nhẫn bất chợt gọi cậu, “Dạo gần đây Chu Dược Bằng còn tìm em nữa không?”

Kỷ Ngọc Lâm: “?”

“Anh hỏi anh ta làm gì?”

Tay Bùi Nhẫn vẫn che mắt, giấu đi ánh nhìn khó đoán.

Kỷ Ngọc Lâm không phải ngốc. Cậu chăm chú nhìn vào phần cằm sắc nét của Bùi Nhẫn, chợt nhớ tới hôm anh ra đón mình dưới cơn mưa hôm đó…

Chẳng lẽ Bùi Nhẫn đang để tâm chuyện đó?

Cậu không chắc.

Kỷ Ngọc Lâm lên tiếng: “Anh đang nói chuyện hôm Chu Dược Bằng đưa em ô à?”

Bùi Nhẫn bỏ tay che mắt xuống: “Đưa ô…”

Anh cảm thấy mình cũng không cần bị nhắc lại lần nữa.

Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu mỉm cười: “Cũng không hẳn là đưa, bởi vì em trả tiền mà anh ta không lấy, nên em mua ly trà sữa ở cửa hàng tiện lợi tặng anh ta thôi.”