Chương 2

Sáng hôm sau, y tá bước vào kiểm tra cho cậu.

Đó là một beta nữ, dáng vẻ trẻ trung, trông chỉ hơn Kỷ Ngọc Lâm vài tuổi, giọng nói dịu dàng. Sau khi hỏi han, cô rót cho cậu một ly nước.

Mỗi khi nói chuyện, Kỷ Ngọc Lâm đều chuyên chú và ôn hòa nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Khoé môi cậu hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng khiến gương mặt vốn tái nhợt của cậu trông cũng có sức sống hơn.

Giọng cậu khàn khàn: “Cảm ơn chị.”

Động tác rót nước của y tá chậm lại, gương mặt ửng hồng, mỉm cười đáp: “Không có gì đâu.”

Người Kỷ Ngọc Lâm toát ra khí chất thư sinh điềm đạm, gương mặt thanh tú, nụ cười mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Dù là omega nhưng cậu vẫn là một chàng trai.

Một thanh niên có nhan sắc và khí chất như thế rất dễ dàng thu hút ánh mắt người khác, y tá không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.

Uống hết nước, Kỷ Ngọc Lâm khẽ ra hiệu rằng mình tạm thời không có nhu cầu gì thêm.

Người trong bệnh viện đều bận rộn, cậu không muốn làm lãng phí thời gian của y tá, biết đâu ở phòng khác còn có bệnh nhân cần chăm sóc hơn mình.

Y tá hơi tiếc nuối rời khỏi phòng bệnh.

Trên bàn học, mấy quyển sách được xếp ngay ngắn. Kỷ Ngọc Lâm lúc này vẫn còn chút tâm trạng, đưa tay lấy một quyển ra đọc.

Điện thoại cậu đã được sạc đầy, khi nãy y tá còn chu đáo bật máy giúp cậu.

Thời gian lặng lẽ trôi. Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của mẹ gửi đến.

[Lâm Lâm, hôm nay con thấy khỏe hơn chút nào chưa?]

Cậu đặt điện thoại lên trang sách, gõ lại: [Con ổn mẹ ạ, thoải mái hơn hôm qua.]

[Ba con bận việc không đến được, lát nữa mẹ sẽ tới viện.]

Mẹ liên tục nhắn cho cậu rất nhiều tin, còn ghé cửa hàng hoa, chụp ảnh gửi để hỏi cậu thích loại hoa nào.

Sau ca phẫu thuật, Kỷ Ngọc Lâm vốn hơi lo lắng bất an. Giờ nhìn những tấm hình chụp hoa tươi cùng sự quan tâm của người thân, lòng cậu cũng dần dịu lại.

Cậu không nỡ làm mẹ mất hứng, chọn một bó trong ảnh gửi lại.

Nửa tiếng sau, mẹ ôm bó ngọc linh lung bước vào phòng.

Bà cắm hoa vào bình, rửa ít trái cây để bên giường, rồi ngồi xuống chăm chú quan sát sắc mặt cậu.

Kỷ Ngọc Lâm ngoan ngoãn để mẹ nhìn. Mẹ Kỷ thấy yên tâm hơn mới khẽ thở dài: “Ba con bận, đừng trách ông ấy.”

Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười: “Không sao, có mẹ là đủ rồi.”

Phần lớn omega đều lớn lên trong sự nuông chiều của gia đình. Cha mẹ Kỷ Ngọc Lâm tuy không đến mức nuông chiều cậu mù quáng, nhưng tình cảm của họ hầu như đều đặt hết lên cậu, dĩ nhiên điều gì cũng muốn dành cho cậu những thứ tốt nhất.

Một lúc sau, mẹ Kỷ khẽ nhíu mày hỏi: “Chuyện này con đã nói với thằng bé Bùi Nhẫn chưa?”

Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu: “Sau này có cơ hội con sẽ nói.”

Cậu rất thân với Bùi Nhẫn nhưng đối phương chỉ biết cơ thể cậu không khoẻ, chứ không biết chuyện cậu phải phẫu thuật.

Mẹ Kỷ nhẹ nhàng vỗ tay cậu, an ủi: “Không vội, nó từ nhỏ đã gần gũi với con, nếu thật lòng thích con thì chắc chắn sẽ chấp nhận tình trạng sức khoẻ của con.”

Kỷ Ngọc Lâm sững người.

Cậu khẽ nói: “Mẹ, con với anh ấy có yêu đương gì đâu. Trước đây không, sau này cũng sẽ không.”

Mẹ Kỷ ngạc nhiên: “Sao có thể như vậy?”

Kỷ Ngọc Lâm nhìn dáng vẻ dịu dàng của bà, cậu hiếm khi nghiêm túc nói: “Mẹ đừng hiểu lầm, con với anh ấy… luôn chỉ là bạn bè thôi.”

Ánh mắt cậu chùng xuống, giọng bình thản: “Anh ấy thích con gái. Con và anh ấy chỉ là bạn bè thân thiết, hoặc cùng lắm là anh em.”

Mẹ Kỷ chau mày, ánh mắt đầy lo lắng: “Nhưng mà…”

Khoé môi Kỷ Ngọc Lâm khẽ cong, bàn tay thon dài nhẹ siết lấy tay mẹ: “Mẹ đừng lo, con xử lý được.”

Bà vẫn chưa cam lòng, hỏi lại: “Lâm Lâm, con và Bùi Nhẫn thật sự không hề yêu đương sao?”

Kỷ Ngọc Lâm trả lời chắc chắn.

“Không ạ.”

Mẹ Kỷ ở lại bệnh viện với cậu đến trưa, đợi cậu ngủ rồi mới đi.