Bùi phu nhân khựng lại, dường như không thể hiểu nổi.
Tâm ý muốn tác thành của bà cũng nguội đi phần nào: “Vậy là… con không thích Ngọc Lâm à?”
Bùi Nhẫn nói: “Thích, nhưng không phải kiểu đó.”
Bùi phu nhân cố nén sự ngạc nhiên và nghi hoặc.
Từng trải qua nhiều chuyện, bà nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Nếu con không thích cậu ấy, mà cậu ấy là omega, con lại đối xử với cậu ấy đặc biệt như vậy, sự quan tâm này, đặt bên bất kỳ ai khác, kể cả người nhà, thì Ngọc Lâm cũng là người duy nhất.”
Bùi Nhẫn bật cười khẽ: “Trước khi em ấy phân hóa thành omega, con đã đối xử với em ấy như vậy rồi. Điều này không liên quan gì đến giới tính. Nếu con thật sự thích em ấy, thì cũng chẳng vì hay bất chấp chuyện đó.”
Bùi phu nhân nghẹn lời.
Một lát sau, bà hỏi: “Vậy… Tiểu Nhẫn, con thích kiểu người thế nào?”
Trong thoáng chốc, Bùi Nhẫn im lặng.
Bùi phu nhân đặt bộ dao nĩa xuống, ánh mắt lặng lẽ hướng về ánh nắng chiếu lên cửa sổ sát đất.
Câu hỏi này hình như bà đã từng hỏi rồi.
Lúc Bùi Nhẫn mới phân hóa thành alpha, có một giai đoạn tâm trạng cực kỳ bất ổn. Khi ấy bà từng hỏi anh thích kiểu omega thế nào, có muốn bà giới thiệu vài người tốt để quen biết không.
Khi đó, Bùi Nhẫn lúc nắng lúc mưa, bảo rằng anh thích omega xinh đẹp, là con gái.
Lông mi anh khẽ rung, môi lại hiện ra nét cười lười biếng quen thuộc: “Hỏi gì kỳ vậy, chẳng phải con nói rồi sao?”
Bùi phu nhân thở dài: “Nhưng bây giờ con cũng chẳng có ai mình thích, cứ tiêm thuốc ức chế mãi, lâu ngày thì cả thể chất lẫn tinh thần đều sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Bùi Nhẫn thản nhiên: “Gấp gì chứ.”
Kỷ Ngọc Lâm ngẩn người nhìn tin nhắn do Bùi Nhẫn gửi tới.
Sáng sớm vừa thức dậy, cậu đã thấy tin nhắn hỏi dồn của Bùi Nhẫn từ tối qua. Nếu như đêm qua cậu cố ý kìm lòng không liên lạc với anh, thì sau một đêm nghỉ ngơi, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều.
Kỷ Ngọc Lâm rót một cốc nước trong phòng khách, cầm điện thoại vừa xem vừa uống, nước mới được nửa cốc thì một đoạn nhạc piano vang lên.
Là Bùi Nhẫn gọi đến.
Cậu trượt màn hình nghe máy, giọt nước còn đọng bên môi chảy xuống cằm, cậu cũng chẳng để ý.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Bùi Nhẫn đi thẳng vào vấn đề: “Em có muốn sang nhà anh ở vài hôm không? Trong nhà kính có một mảng hoa nguyệt quang đang nở rộ.”
Ngón tay Kỷ Ngọc Lâm khẽ miết trên thành cốc, cậu cúi mắt yên lặng, một lúc sau mới đáp: “Tạm thời em không qua đâu, sắp đến ngày nhập học rồi, em muốn ở nhà luyện đàn thêm chút, làm quen lại cảm giác.”
Cậu không nhìn thấy sắc mặt Bùi Nhẫn bên kia điện thoại đang dần tối sầm xuống.
Bùi Nhẫn nói: “Mấy tháng trước nhà anh thay đàn piano trong phòng khách, em không muốn qua thử sao?”
Giọng anh thấp xuống, mang theo chút dỗ dành: “Cây đàn rất đẹp, vận chuyển về cũng mất kha khá thời gian đấy.”
Bảo Kỷ Ngọc Lâm không động lòng là giả.
Đến khi lời gần thốt ra, cậu đành gượng gạo sửa lại: “Mẹ em không yên tâm, bà muốn em mấy ngày ra viện này ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe.”
Bùi Nhẫn không nói gì thêm.
Không khí rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Bùi Nhẫn nói: “Cả kỳ nghỉ hè chúng ta chưa gặp nhau, em…” Anh định hỏi Kỷ Ngọc Lâm có đang giấu anh chuyện gì không.
Đang cân nhắc mở lời thế nào thì bất chợt nghe Kỷ Ngọc Lâm khẽ bật cười.
Tiếng cười dịu dàng và nhẹ nhàng ấy như tan biến cả nỗi bức bối vừa dâng lên trong lòng Bùi Nhẫn.
Anh khựng lại: “Cười gì vậy?”
Kỷ Ngọc Lâm nói: “Anh tính toán kiểu gì đấy, tuần trước mình chẳng gặp nhau ở bệnh viện còn gì?”
Cậu khẽ cắn môi: “Còn ở cùng nhau nữa.”
Bùi Nhẫn: “…”
Nằm viện mà cũng tính vào à?
Kỷ Ngọc Lâm rời điện thoại ra một chút, nhìn nút kết thúc cuộc gọi, nói: “Thôi nhé, em đi ăn cơm đây. Anh cũng mau đi ăn đi. Vài hôm nữa nhập học là gặp rồi, phải không?”