Bà lại chợt nói: “Con có biết Trần Tu Kỳ ở tầng trên không? Thằng bé đó cũng giỏi lắm, nghe đâu tốt nghiệp đã vào làm ở Cục Chín Liên minh.”
Kỷ Ngọc Lâm dĩ nhiên biết, cả khu đều nhắc đến chàng alpha ấy.
Mẹ Kỷ liên tục khen, thậm chí muốn giới thiệu.
Cậu không nhịn được, ngắt lời: “Anh ta có người mình thích rồi. Hôm trước con còn thấy anh ta chở một bạn học đến trường, tay trong tay rõ ràng.”
Mẹ Kỷ thở dài tiếc nuối: “Thế à…”
Cậu nhanh chóng rút về phòng, tránh để bà nói thêm.
Điện thoại trên giường sáng màn hình, trong hộp thoại có một tin nhắn.
Bùi Nhẫn: [Lão gia lại bày trò, còn muốn giới thiệu omega cho anh.]
Kỷ Ngọc Lâm cầm máy, tâm trí thoáng trôi đi.
[Thật trùng hợp, em cũng vừa bị mẹ gán ghép lung tung.]
Bùi Nhẫn: [?]
[Ghép với ai cơ, em với ai?]
-
Đêm khuya, Kỷ Ngọc Lâm nhìn đồng hồ đã muộn, gửi xong câu trả lời liền tắt máy, hai tay gối dưới mặt, nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ.
Nhịp tim rộn ràng, đầu ngón tay tê tê, câu trả lời kia thực ra khiến cậu có chút hồi hộp.
Cậu phải kìm lắm mới không bật máy, ép bản thân đừng chủ động tìm anh.
Dù sao sớm muộn gì cậu cũng phải tập quen dần với việc cách xa. Đợi đến lúc ổn định hơn, khi Bùi Nhẫn có cuộc sống riêng, cả hai sẽ có bạn bè, người yêu của mình.
Với tình trạng của cậu, muốn tìm một alpha chấp nhận khuyết điểm cơ thể chẳng dễ. Còn Bùi Nhẫn, với điều kiện của anh, làm gì có ai dám từ chối.
Miên man chưa bao lâu, cơ thể còn yếu sau ca mổ và thể chất vốn không tốt khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Ngọc Lâm mệt mỏi ngủ say, không biết Bùi Nhẫn thì mất hẳn cơn buồn ngủ.
Ngũ quan tuấn tú của alpha giờ cau chặt, chẳng mấy hòa nhã.
Anh dán mắt vào tin nhắn hồi âm, nghĩ đi nghĩ lại. Gửi mấy câu hỏi liền mà đều bặt vô âm tín, anh bực dọc bấm gọi thẳng.
Máy đã tắt.
Anh ném di động xuống bàn, trở mình mấy lần rồi ngồi bật dậy.
Ngực nghẹn, khó chịu. Cả cảm giác như bị phản bội.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh và Kỷ Ngọc Lâm tình thân thiết, ngay cả Cố Vũ cũng chẳng thể so bì.
Vậy mà bây giờ cậu muốn hẹn hò, tại sao lại không nói với anh?
Nhỏ này mới phẫu thuật xong, tuyến thể yếu, sức khỏe vốn đã không tốt, làm sao yêu đương với alpha được?
Anh đứng dậy, đi vòng quanh cửa sổ sát đất.
Trước mắt là nhà kính hoa dưới tầng. Dưới ánh sáng dịu êm, từng khóm hoa Quỳnh dạ trắng muốt nở rộ.
Kỷ Ngọc Lâm từng đến nhà họ Bùi, rất thích căn phòng hoa ấy. Khi đó anh còn cho dựng một chiếc xích đu, để cậu có thể nằm đọc sách, thậm chí mang cả đàn piano đặt vào.
Nhưng dạo gần đây, Kỷ Ngọc Lâm rất ít khi đến nhà họ Bùi. Trước kỳ nghỉ, anh từng mời cậu một lần, nhưng cũng bị Kỷ Ngọc Lâm khéo léo từ chối.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bùi Nhẫn bất giác trầm xuống, thoáng hiện vẻ u ám.
Alpha cúi nhẹ đầu, ánh mắt dừng lại ở chiếc xích đu trong nhà kính. Tóc mái lòa xòa đổ bóng lên sống mũi cao thẳng và khuôn mặt tuấn tú của anh, nhất thời không nhìn ra được biểu cảm của Bùi Nhẫn.
Quản gia nửa đêm ra phòng khách thì phát hiện trên lầu còn ánh đèn, đang định lên hỏi thì đã thấy cậu chủ đi xuống, sắc mặt có vẻ không được tốt.
Quản gia hỏi: “Cậu chủ có dặn dò gì không ạ?”
Bùi Nhẫn nhíu mày, quản gia đang định đi rót nước thì anh khẽ lắc đầu: “Không cần.”
Bùi Nhẫn thường nghe nhạc mỗi khi khó ngủ, quản gia rất để ý, liền nhẹ giọng hỏi thêm: “Cậu có muốn mở chút nhạc không?”
Bùi Nhẫn như sực nhớ ra điều gì, quay trở về phòng, bật hệ thống cảm ứng âm thanh trong phòng.
Sau khi chọn một danh mục nhạc, tiếng piano như dòng nước róc rách vang lên chậm rãi, là bản nhạc Kỷ Ngọc Lâm từng thu riêng cho anh nghe mỗi tối trước khi ngủ.
Hơn chục bản nhạc dương cầm đều do chính tay Kỷ Ngọc Lâm biên soạn và chơi rồi thu lại. Dù sau này có bản cải biên nhưng Bùi Nhẫn không lấy, chỉ muốn giữ bản thu đầu tiên.