Nắng sớm rực rỡ, gió nhẹ ấm áp.
Trong phòng bệnh sạch sẽ, rèm cửa khẽ hé. Người nằm trên giường da trắng như tuyết, tựa một khối ngọc tinh xảo, vẫn chưa tỉnh.
Ánh sáng dần chiếu lên sàn, những tia sáng li ti chiếu xuống khuôn mặt trắng muốt của cậu khiến nó trông như vô thực.
Kỷ Ngọc Lâm ngơ ngác khẽ mở mắt. Một lúc sau, cơn đau nhẹ ở sau gáy nhắc nhở cậu rằng ca phẫu thuật đã hoàn thành.
Trong phòng yên tĩnh, cậu sững người nhìn trần nhà trắng xoá.
Cậu khẽ cử động cánh tay trái còn gắn dịch truyền, đôi môi nhợt nhạt mím lại.
Khi cậu đang định đưa tay phải nhấn chuông gọi y tá thì cửa phòng đã bị đẩy ra, một vị bác sĩ khoác áo blouse trắng bước vào, theo sau là cha mẹ cậu.
Mẹ Kỷ vội chạy đến bên con, lấy gối mềm kê sau lưng, ánh mắt đầy thương xót: “Sao con tỉnh mà không gọi chúng ta? Thuốc tê chắc hết rồi, giờ có còn đau không, có cần uống thuốc giảm đau không?”
Kỷ Thành Chiêu cha cậu vốn nghiêm khắc, cũng dừng nói chuyện với bác sĩ, quay lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của con sau ca mổ.
Ông hiếm khi dịu giọng, hỏi giống vợ: “Có đau không?”
Kỷ Ngọc Lâm nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của mẹ, cậu hơi chần chừ rồi gật đầu.
Khoé môi khẽ cong, cậu an ủi người lớn, khàn giọng: “Có chút, nhưng con chịu được, ba mẹ đừng lo.”
Mẹ Kỷ nghe con khàn giọng liền nhanh tay rót nước đưa cho.
“Đứa nhỏ này, đau mà cũng không biết kêu.”
Tính tình Kỷ Ngọc Lâm vốn ôn hoà ngoan ngoãn từ nhỏ, ít khi trái ý người lớn.
Chỉ có lần này, trước phẫu thuật cậu đã tha thiết xin cha mẹ giấu kín chuyện này, ngay cả bạn thân nhất cũng không được nói.
Mẹ Kỷ lần đầu thấy con mình kiên quyết như vậy. Giờ phẫu thuật xong rồi, bao lời muốn nói cũng chẳng bằng chăm sóc con.
Bác sĩ giải thích sơ qua tình hình ca mổ.
Cơ thể Kỷ Ngọc Lâm vốn yếu đuối, phát triển chậm, phân hoá muộn hơn nhiều người.
Bạn đồng lứa khoảng mười lăm tuổi, vừa bước vào tuổi dậy thì đã bắt đầu phân hoá. Còn cậu đến tận mười chín tuổi mới thành omega, mà tuyến thể lại có khiếm khuyết bẩm sinh.
Theo lời bác sĩ, cậu đã dành một năm dưỡng bệnh, hôm qua mới vào viện phẫu thuật.
Càng kéo dài càng hại sức khoẻ, may mà ca phẫu thuật tuyến thể lần này thành công, ít nhất giữ được mạng sống.
Bác sĩ ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Tuy ca phẫu thuật thành công nhưng phần lớn chức năng sinh lý của tuyến thể đã bị mất đi.”
Kỷ Ngọc Lâm nghe bác sĩ nói rằng sau này cậu rất có khả năng sẽ không bao giờ có thể sinh con. Khuôn mặt thanh tú ôn nhã của cậu không có biểu cảm gì, chỉ có nốt ruồi đỏ nhỏ xíu chỗ đầu mày phải khẽ run lên.
Cậu gật đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn bác sĩ: “Cháu biết rồi.”
Mẹ Kỷ thở dài, siết chặt tay con.
Kỷ Thành Chiêu cau mày, tuy cảm xúc không lộ rõ nhưng hiển nhiên trong lòng ông cũng không dễ chịu gì.
Ngoài ra, chức năng tuyến thể của Kỷ Ngọc Lâm đã bị tổn hại nghiêm trọng, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể thả pheromone của mình ra bình thường như những omega khác.
Mất đi khả năng phát pheromone, đối với một omega mà nói, đồng nghĩa với việc cả đời này cậu sẽ không thể được alpha đánh dấu.
Cậu đã không còn là một omega hoàn chỉnh nữa.
Lời bác sĩ vừa dứt, cả phòng bệnh yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mẹ Kỷ không kìm nổi nước mắt. Kỷ Ngọc Lâm nhỏ nhàng an ủi mẹ.
Cha kéo mẹ sang một bên, trầm giọng nói: “Tiểu Lâm vừa mổ xong, cơ thể còn yếu. Em để nó yên tĩnh dưỡng bệnh, đừng dọa nó thêm nữa.”
Mẹ lập tức nén khóc, cố gượng nở nụ cười với cậu: “Còn nửa tháng nữa là khai giảng rồi, con cứ an tâm dưỡng sức trong bệnh viện, chuyện khác không cần lo.”
Kỷ Ngọc Lâm cười gượng gạo. Sau phẫu thuật, tinh thần và thể lực cậu đều suy kiệt, nghe cha mẹ nói chuyện không lâu thì mí mắt đã nặng trĩu, rồi chìm dần vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.