Chương 8

“Vương gia xem thϊếp là ai vậy? Thϊếp đã trao cho người tấm thân trong sạch, lúc trước người từng hứa cùng thϊếp một đời một kiếp, chỉ có hai người bên nhau, cũng đã đáp ứng sẽ để thϊếp làm chính phi. Nay vì cớ gì lại bắt thϊếp làm thϊếp? Nếu đã như vậy, chi bằng thϊếp để chết đi cho xong!”

Nói dứt lời, Ninh Lan Tuyết đã định lao mình xuống hồ nước bên cạnh.

Mộ Dung Vũ hoảng hốt, vội chạy tới ôm lấy nàng ta, nhẹ giọng an ủi.

Trong mắt hắn ta tràn đầy sự áy náy:

“Lan Tuyết, là lỗi của ta. Ta thân là Vương gia, vậy mà lại không thể tự chọn người mình yêu… Ta sẽ đi tìm Thẩm Nhược Tích nói chuyện, dù nàng ta không đồng ý cũng phải đồng ý!”

Ninh Lan Tuyết nép vào lòng hắn ta, ngoan ngoãn gật đầu.

*

Tại Linh Vương phủ.

Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu tường, chẳng mấy chốc đã đáp xuống trước cửa thư phòng ở hậu viện.

Lãnh Dạ đẩy cửa bước vào.

“Chủ tử, thuộc hạ đã trở về.”

Trong thư phòng, hương dược phảng phất khắp nơi.

Mộ Dung Hành ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế khắc hoa lê, tay nâng một quyển sách, thần thái có phần dửng dưng, không quan tâm thế sự.

Nghe thấy tiếng động, hắn khẽ ngẩng đầu.

Khuôn mặt tuấn mỹ như trăng sáng, làn da tái nhợt như tuyết, lộ rõ vẻ bệnh tật. Chỉ có đôi mắt dài hẹp, thâm sâu lạnh lẽo, ánh lên chút tà khí khiến người khác khó lòng đối diện.

Hắn mở miệng.

“Nói.”

Lãnh Dạ cung kính bẩm báo.

“Chủ tử, Tề Vương càng lúc càng quá đáng. Hôm nay hắn ta lại muốn Thẩm Nhược Tích nhường vị trí Vương phi cho nữ tử xuất thân từ thanh lâu đó!”

Giọng Lãnh Dạ vô thức mang theo phẫn nộ.

Mộ Dung Hành nghe vậy, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Lãnh Dạ lại nói tiếp.

“Nhưng Thẩm Nhược Tích không chịu, không những không đồng ý mà còn mắng cho Tề Vương cùng Ninh Lan Tuyết một trận, thật khiến thuộc hạ bất ngờ. Chẳng lẽ đầu óc nàng ấy đã tỉnh táo lại rồi sao?”

Mộ Dung Hành liếc xéo Lãnh Dạ, ánh mắt lạnh lùng.

Lãnh Dạ lập tức che miệng lại, biết mình đã lỡ lời.

Nhưng quả thực là như vậy…

Thẩm Nhược Tích nhìn qua vốn là dạng nữ tử si tình, ngốc nghếch đến nỗi không loại dược nào chữa nổi.

Cũng không biết Vương gia nhà mình rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào.

“Lui xuống đi.”

Mộ Dung Hành nhàn nhạt nói.

Theo hầu chủ tử nhiều năm, Lãnh Dạ biết tâm tình Vương gia lúc này không tệ.

Haizzz…

Thật ra nghĩ lại, Vương gia nhà mình chẳng phải cũng là kẻ si tình đó sao?

“Lui xuống lĩnh mười quân côn, về sau muốn nói gì thì phải nghĩ cho kỹ.”