Chương 3

Sau khi Hồng Ngọc và Tạ Uyển Thanh lặng lẽ rời đi, Từ Uẩn liền quăng ngược ngọn đèn dầu trở lại giường.

Trên giường toàn là vải vóc dễ cháy, đèn dầu vừa rơi xuống, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa dữ dội! Trong phòng khói đặc cuồn cuộn, nhiệt độ tăng vọt.

Nhưng dù vậy, để thực sự cháy lớn vẫn cần thêm một chút thời gian.

Từ Uẩn không quay đầu lại, khóa cửa luôn, quay người đi đến sương phòng dùng làm nhà kho, lúc này mới lên tiếng: “Hệ thống.”

[Ta đây.] Một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu Từ Uẩn.

“Ta có thể trói buộc với ngươi. Nhưng ngươi phải giúp ta một việc.” Từ Uẩn bình tĩnh nói: “Ngươi phải cho ta một không gian để ta cất đồ.”

Hệ thống đáp: [Hệ thống thư viện không có chức năng lưu trữ.]

Từ Uẩn đã quen với sự thẳng thắn và lạnh lùng của đối phương, nói thẳng: “Ngươi đã nói, ta và ngươi ràng buộc với nhau, có thể dùng sách để đổi lấy quyền đọc sách trong thư viện. Ngươi đã nhận lấy sách thì cũng có thể cho thứ khác vào.”

Hệ thống lặp lại: [Hệ thống thư viện không có chức năng lưu trữ.]

Từ Uẩn cũng không vội: “Ngươi có sưu tầm danh sách của hồi môn không? Ngươi có sách ảnh trang sức tinh xảo không? Ngươi có thẻ tre bản gốc không? Những thứ này ngươi đều không cần sao?"

Hệ thống: [Không có cần.]

Từ Uẩn mỉm cười: “Ngươi cứ cất lấy của hồi môn của mẫu thân ta vào đi, sau này ta sẽ soạn lại thành danh sách. Hơn nữa đồ đạc sẽ không cất giữ quá lâu, chỉ cần thống kê xong danh sách của hồi môn rồi giao cho ngươi, ngươi có thể lập tức trả đồ ra ngoài.”

Hệ thống: [Chưa từng có tiền lệ như vậy.]

Từ Uẩn rất kiên nhẫn: “Chưa có tiền lệ, không có nghĩa là không hợp quy tắc. Ngươi có thể kiểm tra xem trong quy định của các ngươi có điều khoản nào cấm lưu trữ đồ đạc tạm thời không.”

Một tràng âm thanh “xì xèo” vang lên, một lát sau, hệ thống lại đáp: [Không có quy định cấm.]

“Không nói là không được, vậy tức là được.” Nụ cười của Từ Uẩn càng thêm chân thật: “Ngươi cũng có thể thử trước, sau đó đi hỏi cấp trên của ngươi, nếu hắn nói không được thì ngươi trả lại cho ta là được.”

Lần này hệ thống trả lời rất nhanh: [Có thể thử. Tất cả những thứ muốn đưa vào, xin hãy dùng tay chạm vào.]

Từ Uẩn liền mở rương hồi môn của Tạ Uyển Thanh, để hệ thống thư viện thu hết vải vóc, đồ trang trí, sách vở, thậm chí cả chiếc rương và chậu đồng bên trong.

Nhìn những thứ trước mắt biến mất vào hư không, Từ Uẩn lại không hề hoảng sợ. Dù sao, cũng không có chuyện gì kỳ quái hơn việc chết đi sống lại, quay về năm mười ba tuổi, trong đầu còn có thêm một người tự xưng là hệ thống thư viện.