Chương 5

[Hì hì, mất một sợi mẹ có phát hiện được không?]

"Con biết rồi mẹ..."

Lưu Duyệt đâu phải đồ ngốc, có người nhổ tóc mình sao cô lại không biết chứ!

Sao trước giờ cô không biết người đàn ông này lại có một tính cách như vậy nhỉ?

Hai người che ô đi đến nhà Trần Tiểu Hoa!

Lưu Duyệt đã nói rồi mà! Trần Tiểu Hoa lấy đâu ra tiền mà mua xe đạp!

Hóa ra đều là tiền của cô!

Người trong làng, trời vừa hửng sáng là đã dậy rồi!

Bố mẹ chồng của Trần Tiểu Hoa đã dậy từ sớm, ống khói nhà họ đã bốc khói rồi!

Vừa thấy Lục Thành và Lưu Duyệt đến, họ đã biết có chuyện chẳng lành!

Một người thì cười làm lành, một người thì vội vàng đi gọi người!

"Thành à, sao hai đứa đến đây? Ăn sáng chưa? Ở lại đây ăn chút gì với chú nhé?" Bố chồng của Trần Tiểu Hoa tính theo vai vế là chú họ của Lục Thành.

"Chú Ba không cần đâu ạ, chúng cháu đến tìm Trần Tiểu Hoa." Lưu Duyệt cười nói, nói xong liền tự nhiên đi vào trong nhà.

Lục Đại Tráng cũng không tiện ngăn cản.

Dù sao thì Lục Thành trông như một trong mười tám vị La Hán bằng đồng, chỉ cần anh đứng ở đó, ai dám động vào?

Không dám động, không dám động...

"Bà nó ơi, bà gọi con Tiểu Hoa dậy đi..." Lục Đại Tráng thở dài, chắp hai tay sau lưng rồi đi vào bếp.

Hôm nay dù trời có đổ vàng xuống, cũng đừng hòng mong ông ta ra ngoài!

Một lát sau, Trần Tiểu Hoa bị mẹ chồng gọi dậy, theo sau còn có chồng cô ta, Lục Hổ.

Trần Tiểu Hoa thấy Lục Thành, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên và chột dạ, tay vừa cài cúc áo, chân vừa bước ra, nụ cười trên mặt cũng có chút gượng gạo!

"Sao hai người lại đến đây?" Trần Tiểu Hoa ngồi xuống bên cạnh Lưu Duyệt.

Trần Tiểu Hoa vừa mới mở miệng đã bị tát một cái, lực mạnh đến nỗi đầu cô ta không tự chủ được mà lệch sang một bên...

Cô ta sững người, tất cả những người có mặt cũng đều sững sờ.

Chỉ có Lưu Duyệt là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta!

Nếu những gì Lục Thành nói đều là sự thật!

Vậy thì kiếp trước cô đã sống những ngày tháng gì? Vừa khổ vừa nghèo! Oán trách Lục Thành! Hận anh! Chán ghét anh! Thậm chí còn ghét lây cả Nhị Nữu!

Hóa ra tất cả đều là do cô ta!

Lục Hổ là người phản ứng lại đầu tiên, anh ta kéo vợ mình ra sau lưng rồi đứng chắn trước mặt Lưu Duyệt.

Lông mày anh ta nhíu chặt, khí thế hệt như giây sau sẽ lao vào đánh cô vậy.

“Lưu Duyệt, tôi gọi cô một tiếng chị dâu là nể mặt cô rồi đấy, cô vô duyên vô cớ đến nhà tôi giở oai gì chứ! Nhà tôi là nơi để cô giương oai diễu võ à!” Lục Hổ định tiến thêm hai bước về phía trước.

Khóe mắt liếc thấy sắc mặt Lục Thành sa sầm lại ngay tức thì, giọng điệu của anh ta bất giác yếu đi vài phần.

Nhưng Lưu Duyệt không sợ, cô cười lạnh hai tiếng: “Cũng không biết là anh nể mặt tôi hay tôi nể mặt anh nữa, tôi chỉ hỏi một câu, những lá thư tôi nhờ Trần Tiểu Hoa gửi mỗi tháng đã đi đâu rồi?”

“Thư và tiền Lục Thành gửi về hàng tháng lại đi đâu nữa, hôm nay Trần Tiểu Hoa cô không nói rõ ràng cho tôi thì đừng trách tôi báo Công an, đến lúc đó ai mất mặt thì người đó tự biết!”

“Tôi còn đang thắc mắc đây. Nhà các người có gia cảnh thế nào mà cô ta, Trần Tiểu Hoa, lương ở hợp tác xã cung tiêu có cao đến mấy cũng mua nổi xe đạp! Dăm ba hôm lại có một bộ quần áo mới, hóa ra đều là tiền của tôi à!”