Lục Thành: "..."
"Em bỏ cái đó xuống cho anh! Em định làm gì vậy? Em mới sinh con xong, cơ thể còn chưa khỏe hẳn! Bây giờ em đi gây sự hay để người ta gây sự với em hả? Thôi thôi thôi, ở nhà nghỉ ngơi cho anh!" Lục Thành mất kiên nhẫn xua tay!
"Không được, em cũng phải đi!" Chuyện lớn như vậy, cô nhất định phải đi!
"Em đi thì con phải làm sao?" Lục Thành buồn cười nhìn cô.
Lưu Duyệt vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài!
"Duyệt à! Hai đứa làm gì thế? Cãi nhau à?" Người nói ngoài cửa là mẹ của Lưu Duyệt.
Thời trẻ mẹ của Lưu Duyệt là con gái địa chủ, sau này do duyên số mà đến với bố của cô. Bố cô là một thợ mộc, trong nhà còn có hai người anh trai.
Cả đời mẹ cô chưa từng phải làm việc nặng, sức khỏe cũng không tốt lắm, nhưng nếu không có bà giúp đỡ chăm sóc cô lúc ở cữ... Chắc Lưu Duyệt đã sớm suy sụp mất rồi.
"Mẹ ơi, chúng con không cãi nhau, con với anh Thành định ra ngoài một lát. Mẹ vào nằm với Đại Nữu một lúc, tiện thể trông giúp con cả Nhị Nữu nữa nhé!"
Lưu Duyệt mở cửa. Người phụ nữ trước mặt choàng một chiếc khăn, mái tóc đen nhánh, đôi mắt vừa sáng vừa có thần.
"Được rồi. Thành à, có gì thì từ từ nói con à, đừng có suốt ngày hung dữ với vợ con chứ!" Mẹ của Lưu Duyệt, Triệu Phạm, bất mãn nói.
Bà chỉ có một đứa con gái này, từ nhỏ đã là cục cưng trong nhà.
Vẻ mặt Lục Thành cứng đờ, anh ngượng ngùng trả lời: "Dạ vâng, con biết rồi mẹ."
Triệu Phạm thở dài nhìn Lục Thành, rồi nắm lấy tay Lưu Duyệt vuốt ve, cảm thấy tay con gái ấm áp, bà mới hài lòng mỉm cười.
"Trời đang mưa, con đi giày đi mưa vào, còn phải che ô nữa, mặc thêm mấy lớp áo vào. Con mới hết cữ, không được chủ quan đâu, biết chưa?" Ánh mắt Triệu Phạm nhìn Lưu Duyệt tràn đầy yêu thương.
Lòng Lưu Duyệt chua xót, cô ôm chầm lấy mẹ: "Mẹ ơi..."
Khoảnh khắc này, Lục Thành tận mắt chứng kiến ánh mắt sắc như dao của mẹ vợ.
Trời đất chứng giám, anh thật sự chẳng làm gì cả!
Anh thật sự chẳng làm gì hết!
Triệu Phạm trừng mắt nhìn Lục Thành, anh không về thì con gái bà vẫn ổn! Vừa về đã làm con gái bà khóc lóc, tủi thân không chịu được!
"Sao thế? Không phải có mẹ ở đây rồi sao?" Triệu Phạm dịu dàng nói, tay vẫn không ngừng vỗ về lưng con gái, y như lúc còn nhỏ.
Lưu Duyệt mắt đỏ hoe, lắc đầu.
"Con còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau đi lấy quần áo, lấy giày đi!" Triệu Phạm liếc Lục Thành một cái sắc lẹm!
Lục Thành còn dám đứng yên không? Không thể, anh lập tức chạy đến chiếc rương gỗ bắt đầu tìm quần áo!
Trời đất chứng giám... Lục Thành tủi thân!
Đến khi anh cầm quần áo ra, Lưu Duyệt đã bị mẹ chọc cho cười khanh khách.
[Hì hì! Cười trông ngốc nghếch thật!]
Lục Thành nghĩ thầm trong bụng, nhưng tay lại không tự chủ được mà bắt đầu mặc thêm quần áo cho Lưu Duyệt.
Đến khi anh hoàn hồn, thì giày của cô anh cũng đã mang giúp cô xong rồi.
Sau đó...
Lục Thành che ô, Lưu Duyệt đứng dưới ô, một nửa người anh ở trong ô, một nửa người ở ngoài...
"Hai đứa đi nhanh về nhanh nhé." Triệu Phạm mỉm cười, vẫy tay với Lưu Duyệt.
Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt bà lập tức biến mất, bà trừng mắt nhìn Lục Thành, trầm giọng nói: "Duyệt Duyệt nhà mẹ mà mất một sợi tóc nào, con coi chừng đấy!"
Lục Thành trong lòng chẳng thèm để ý, thậm chí còn ra tay nhổ một sợi tóc của Lưu Duyệt.