"Không đúng chỗ nào?" Lục Thành cười lạnh một tiếng, mỗi lần anh về, cô vợ nhỏ này đều lạnh nhạt vô cùng, anh chẳng thấy có gì không đúng cả!
"Em cũng lần nào cũng viết thư rất dài, rồi nhờ Trần Tiểu Hoa gửi giúp mà! Nhưng em chưa bao giờ nhận được thư hồi âm của anh!" Lưu Duyệt trầm giọng nói.
Lúc này Lục Thành mới nhận ra có điều gì đó không ổn, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi.
"Em mắc trông con, không tiện ra thị trấn gửi thư, lần nào cũng nhờ Trần Tiểu Hoa mang đi giúp, không phải cô ấy làm ở hợp tác xã mua bán sao..." Lưu Duyệt giải thích.
"Em từ lúc nào thì không nhận được thư hồi âm của anh nữa?" Lục Thành ôm cô vợ nhỏ ngồi xuống giường, nhỏ giọng hỏi.
"Ừm... Từ sau khi Đại Nữu được hai tuổi..." Lưu Duyệt ngẫm nghĩ, rồi nói.
"Em là heo à! Lâu như vậy, mỗi lần anh về em cũng không hỏi anh một tiếng!" Lục Thành lại nổi giận!
"Thì anh cũng có nói đâu!" Lưu Duyệt lớn tiếng đáp lại!
Lục Thành im lặng... Chẳng phải là... Anh ngại không dám mở lời sao?
Cả hai đã bình tĩnh lại.
Ngoài trời, ánh sáng đã bắt đầu le lói.
Lúc này, Lưu Duyệt mới nhìn rõ được dung mạo của người đàn ông trước mặt.
Kiếp trước, sau khi ly hôn với Lục Thành, cô không bao giờ gặp lại anh nữa.
Sau này, cô nghe người khác kể lại rằng, có một năm xảy ra lũ lớn, Lục Thành đã tham gia cứu hộ, rồi từ đó không ai còn thấy anh nữa.
Sống chết không rõ...
Người đàn ông trước mắt cô có mái tóc húi cua, đôi mắt sắc bén, làn da ngăm đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi vừa mỏng vừa đỏ.
Nhìn kỹ thì anh cũng bình thường.
Nhưng nhìn lâu, lại cảm thấy chẳng ai thuận mắt bằng anh.
"Em lại sao nữa rồi?" Nhận thấy người phụ nữ trước mặt dường như đang thất thần, Lục Thành bất mãn vỗ nhẹ vào mông cô một cái nữa.
Lưu Duyệt ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, rồi đưa đôi mắt bất mãn nhìn về phía anh.
Ánh mắt Lục Thành tối lại. Cô vợ nhỏ của anh có một dung mạo xinh đẹp, trông không giống người nông thôn, mà lại có chút giống nữ sinh trên thị trấn.
Da cô trắng hồng hào, phơi nắng thế nào cũng không đen. Dù đã sinh hai đứa con, cô vẫn không có dáng vẻ của một người phụ nữ đã có gia đình, vẫn luôn trông rất trẻ trung, non nớt như vậy!
Lục Thành vô thức nuốt nước bọt, rồi cả người dịch ra sau một chút.
"Vậy số tiền anh gửi về em cũng không nhận được à?" Lục Thành đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi.
Tiền?
Lưu Duyệt trợn tròn mắt: "Tiền gì?"
Cô đến thư còn chẳng nhận được! Huống hồ là tiền!
Nếu có tiền, cái nhà này có đến nỗi ngày càng xập xệ không? Cô có phải lén lút đi buôn bán không?
Lục Thành trên không có bố mẹ, dưới không có anh em, lớn lên nhờ cơm trăm họ!
Lương của anh bây giờ một tháng ít nhất cũng phải mấy chục đồng!
Vào những năm bảy mươi, đây là một khoản tiền không hề nhỏ!
"Anh gửi bao nhiêu rồi?" Lưu Duyệt sốt ruột!
"Mỗi tháng anh chỉ giữ lại năm đồng, còn lại đều gửi về cho em hết!" Lục Thành trầm giọng nói!
Càng nghĩ càng tức, Lục Thành kéo Lưu Duyệt sang một bên, rồi lập tức đứng dậy thay quần áo: "Không được, anh phải đi hỏi cho ra lẽ..."
Là tìm Trần Tiểu Hoa phải không?
Nhìn dáng vẻ này của anh, chắc là đi gây sự đây!
Lưu Duyệt không nghĩ ngợi gì thêm, cô cũng định đi theo!
Lục Thành vừa thay xong quần áo, quay người lại đã thấy cô cầm sẵn cả cái đồ cào lúa trong tay!