Xoẹt một tiếng, một tia sét rạch ngang bầu trời.
Ngay sau đó là một trận mưa như trút nước, hạt mưa rơi xuống mái nhà lợp bằng rơm rạ.
Chẳng mấy chốc, trong nhà cũng bắt đầu có những giọt nước nhỏ.
Tí tách, tí tách, những giọt nước rơi trên khuôn mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ vốn đang say ngủ lập tức giật mình tỉnh giấc.
Cô kinh ngạc nhìn quanh.
Trong không gian tối đen như mực, cô lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đó là mùi đất vàng đặc trưng, hòa cùng mùi gỗ mục.
Mùi hương này đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô suốt ba bốn mươi năm qua.
Lưu Duyệt thậm chí còn nghi ngờ có phải mình sắp chết đến nơi, nên bắt đầu có hiện tượng hồi quang phản chiếu rồi không?
"Quỷ quái gì thế này? Rốt cuộc là sao?" Lưu Duyệt sờ lên cánh tay bị bản thân véo đến đau điếng...
Cảm giác đau đớn này cho cô biết, đây không phải là ảo giác.
Qua ánh sáng yếu ớt, Lưu Duyệt vẫn nhận ra, đây chính là ngôi nhà cô đã sống suốt mười năm...
Năm 1968, cô vừa tròn mười tám tuổi đã bị gia đình sắp đặt kết hôn với Lục Thành.
Tháng ba năm sau, cô sinh ra Đại Nữu, đến tháng chín cùng năm thì Lục Thành nhập ngũ.
Lúc đầu, một năm anh về hai lần, sau đó có khi hai năm cũng chẳng về được một lần.
Thời gian trôi đi, cô gần như đã quên mất mình còn có một người chồng. Mãi đến khi Đại Nữu lên năm tuổi, Lục Thành trở về, cô mới nhớ ra cô vẫn còn có anh.
Sau vụ thu hoạch, anh lại khoác ba lô lên đường.
Hai tháng sau, cô lại mang thai đứa thứ hai, đến năm sau sinh con, Lục Thành cũng không kịp về.
Lúc Nhị Nữu đầy tháng, anh vội vã về được một chuyến, vừa thấy là con gái, anh ở chưa được hai ngày lại đi...
Lưu Duyệt suy sụp.
Tư tưởng xưa cũ khiến cô cảm thấy cô không sinh được con trai chính là một tội nhân. Lúc Nhị Nữu được sáu tháng, cô đã không muốn cho con bé bú nữa. Về sau, Nhị Nữu càng lớn càng có nét giống Lục Thành.
Điều đó khiến cô càng thêm chán ghét con bé!
Lúc Nhị Nữu lên ba tuổi, có thông báo được theo quân, mấy mẹ con cô cùng nhau lên đường đến đơn vị, trong lúc đó, cô đã làm lạc mất Nhị Nữu.
Cô tìm con bé suốt ba ngày mà vẫn không thấy.
Trong lòng cô lúc đó chỉ có sự giải thoát và cảm giác vui mừng, tuyệt nhiên không một chút áy náy...
Sau đó, Lục Thành ly hôn với cô. Cô mang theo Đại Nữu, lén lút bắt đầu kinh doanh, còn bị bắt giam vài lần.
Cùng với thời kỳ mở cửa, việc làm ăn ngày càng thuận lợi, tiền của cô cũng ngày một nhiều hơn.
Bỗng một ngày, cô nghĩ đến Nhị Nữu. Cô bỏ tiền ra tìm kiếm, tìm suốt hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới tìm được. Lúc này, Nhị Nữu chỉ mới ngoài ba mươi mà trông đã như bà già năm, sáu mươi tuổi.
Trên tay dắt hai đứa trẻ, sau lưng còn cõng một đứa, trong bụng lại mang thêm một đứa nữa...
Lưu Duyệt hối hận, lúc đó cô thật sự đã hối hận!
Cô ước gì có thể quay lại lúc Nhị Nữu mới chào đời, để yêu thương con bé thật nhiều, để đối xử với con bé thật tốt!
Không lâu sau, cô phát hiện cô bị ung thư, lại còn là giai đoạn cuối.
Cô nằm trên giường bệnh nhìn Nhị Nữu còn già hơn cả Đại Nữu, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Lưu Duyệt vẫn không ngừng hối hận.
Bỗng nhiên, người bên cạnh cựa quậy, Lưu Duyệt giật nảy mình, theo phản xạ vung tay tát một cái!
Lục Thành bị ăn một cái tát vô duyên vô cớ, liền tỉnh ngủ ngay lập tức.