Công thành danh toại, gia tộc được hưởng phúc, người đời ca tụng. Một cuộc đời như vậy, hỏi ai mà không thỏa nguyện?
Khi đoàn xe đến Nghĩa Trang Anh Hùng Liệt Sĩ, không khí bỗng trở nên trang nghiêm.
Mọi người lặng lẽ xuống xe, tiến hành lễ cúng bái, tưởng niệm những anh hùng đã ngã xuống trong thời mạt thế.
Ngay cổng nghĩa trang, dưới tấm bia tưởng niệm cao lớn, có một bức tượng đồng quỳ gối hướng về phía bia trong tư thế dập đầu tạ tội.
Đó là hình dáng một người phụ nữ, hai tay bị xiềng chặt ra sau lưng, toàn thân chi chít vết thương, trông vô cùng thê thảm.
Những vết rạn, vết cháy sém, vết dao chém và dấu đập phá chằng chịt khắp bề mặt tượng, loang lổ xấu xí.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết, suốt năm mươi mốt năm qua, nó đã phải gánh chịu bao nhiêu ngọn lửa thù hận, bao nhiêu hành vi sỉ nhục.
Trên thân tượng và mặt đất xung quanh còn lấm tấm những vết bẩn cũ kỹ, tỏa ra mùi khó chịu. Đây là chứng tích của vô số vật ô uế hắt đổ lên đó, năm này qua năm khác, đến mức thấm sâu vào tận kim loại.
Các vị lão thành đứng trước tượng đồng, người khinh miệt, người vẻ mặt phức tạp, người lại bùi ngùi thở dài.
“Giang Phúc à…”
“Nhớ năm xưa…”
“Chỉ tiếc là đi sai đường…”
“Kết cục này, cũng là cái giá cô ta phải trả thôi.”
Thịnh Anh Hoa khoác tay chồng là Vu Hạo Nhiên, chậm rãi bước lên trước. Những người khác đồng loạt nhường đường.
Dù ai cũng là nhân vật tiếng tăm, nhưng rõ ràng đôi vợ chồng này là trung tâm, là người được ngầm thừa nhận có địa vị cao nhất.
Thịnh Anh Hoa có gương mặt tinh xảo, xinh đẹp đến mức khiến người ta quên mất tuổi tác. Dù đã ngoài tám mươi, bà ta vẫn giữ dáng vẻ của người phụ nữ đôi mươi. Thời gian chẳng để lại dấu vết nào trên gương mặt đó, chỉ khiến nó thêm phần quý phái, ung dung.
Bà ta nhìn bức tượng đồng, nhẹ giọng thì thầm: “Chị Giang…”
Rồi khẽ nhíu mày: “Không phải đã ra lệnh không được xúc phạm tượng nữa sao? Sao vẫn còn bẩn thỉu thế này?”
Nhân viên công tác vội vàng giải thích: “Chúng tôi đã khuyên can, nhưng vẫn có vài kẻ nửa đêm đến đổ chất bẩn. Ngày nào chúng tôi cũng cọ rửa tượng, nhưng có những vết bẩn và mùi hôi cứ không sạch được, trừ phi tân trang lại toàn bộ.”
Một người nghe vậy hừ lạnh: “Chị Anh Hoa, bận tâm chuyện này làm gì? Hơn năm mươi năm rồi, người dân vẫn chưa buông bỏ lòng căm hận với Giang Phúc. Đây là nghiệp chướng cô ta tự tạo, kết cục này là đáng lẽ phải như vậy!”