Chương 2: Tôi hy vọng có thể kết hôn càng sớm càng tốt

Cố Thần An quá kích động, lúc nói chuyện còn không quên túm chặt lấy cánh tay Cố Trí Viễn bên cạnh. So với vẻ kích động của cậu bé, Cố Trí Viễn lại giữ vẻ mặt điềm nhiên. Trước khi dì Vương giới thiệu, anh đã biết Quý Vi chính là cô giáo Quý mà Cố Thần An ngày nào cũng nhắc tới, đây cũng là lý do anh đồng ý đến buổi xem mắt này.

Mặc dù dì Vương đã biết sớm chuyện Quý Vi là giáo viên ở trường Cố Thần An, nhưng thấy cậu bé phấn khích như vậy, bà vẫn có chút bất ngờ, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Thần An trông có vẻ rất thích Tiểu Quý nhỉ!"

"Cô Quý là giáo viên chủ nhiệm của cháu, các bạn đều rất thích cô ạ." Cố Thần An gật đầu với Quý Vi, sau đó còn móc từ trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ đưa cho Lộ Lộ, ra vẻ lấy lòng: "Em ăn kẹo đi này."

Lộ Lộ nhìn cây kẹo mυ"ŧ Cố Thần An đưa, lại ngước lên nhìn Quý Vi, thấy mẹ gật đầu mới dám nhận lấy, cũng không quên nói cảm ơn anh.

Cố Thần An vội xua tay: "Không cần cảm ơn đâu."

Cố Trí Viễn ngồi bên cạnh lúc này cũng lấy ra con búp bê đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lộ Lộ, rồi nhìn Quý Vi giải thích: "Đây là quà gặp mặt cho cháu."

Quý Vi nhớ lại kiếp trước cũng từng có chuyện này, khi đó cô đã từ chối, thậm chí còn giằng con búp bê từ trong lòng Lộ Lộ trả lại cho họ, khiến Lộ Lộ cứ nhớ thương món đồ chơi ấy mãi. Có điều, tình huống bây giờ hơi khó xử là cô chẳng chuẩn bị gì cho Cố Thần An. May thay, dì Vương nhìn ra sự lúng túng của cô liền mở lời giải vây: "Trường học nhiều giáo viên như thế, không ngờ Tiểu Quý lại là chủ nhiệm của Thần An, đây đúng là duyên phận lớn."

Dì Vương nói xong liền cười giới thiệu sơ qua về hai bên, sau đó tìm cớ rời đi, nhường lại không gian riêng cho hai người.

Khi có dì Vương ở đó, họ gần như không có cơ hội mở lời. Sau khi bà đi, Cố Trí Viễn ngồi đối diện chủ động lên tiếng, giọng điệu chân thành: "Tình hình của tôi vừa rồi dì Vương đã nói cả rồi, cô Quý còn muốn tìm hiểu thêm điều gì không?"

Lần đầu tiên Quý Vi ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt. Anh mày kiếm mắt sáng, tướng mạo rất đẹp, có lẽ do ngũ quan quá sắc sảo nên trông anh toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Nhưng khi mở miệng nói chuyện, khí thế quanh người lại trở nên ôn hòa hơn hẳn. Chi tiết kiếp trước cô không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mình đã thẳng thừng từ chối. Bấy giờ nhìn sang Cố Thần An đang chơi cùng Lộ Lộ bên cạnh, trong lòng cô nảy ra những suy nghĩ khác. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào Cố Trí Viễn, hỏi: "Tôi có thể biết nguyên nhân anh và vợ cũ ly hôn không?"

Kiếp trước, vì Cố Thần An sống trong gia đình đơn thân nên cô có phần quan tâm cậu bé hơn, nhưng đến năm lớp bốn cậu bé đã chuyển trường lên thành phố. Tuy thị trấn Ngũ An và thành phố chỉ cách nhau nửa giờ xe chạy, nhưng ngoại trừ những lúc Cố Thần An về trường thăm cô, thời gian còn lại họ chẳng bao giờ chạm mặt, nên cô không hiểu rõ về họ.

"Trước đây tôi phục vụ trong quân đội dài hạn, hai vợ chồng cứ xa cách mãi, tình cảm phai nhạt nên ly hôn." Cố Trí Viễn giải thích.

"Hóa ra là vậy." Quý Vi gật đầu.

Trước khi đến đây, dì Vương có nói qua nguyên nhân ly hôn, bảo rằng vợ cũ của anh bất hòa với nhà chồng, thường xuyên than vãn chuyện phải một mình nuôi con nên Cố Trí Viễn mới quyết định chuyển ngành về quê. Ai ngờ thủ tục chuyển ngành vừa xong xuôi thì vợ cũ nối lại tình xưa với bạn học cấp hai, nằng nặc đòi ly hôn. Lời trong lời ngoài đều nói lỗi ở đằng gái, nhưng may là người đàn ông đối diện không đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu vợ cũ, điều này khiến ấn tượng của cô về anh tốt hơn một chút.

Thấy cô im lặng, Cố Trí Viễn có chút không đoán được ý cô, bèn chủ động thẳng thắn: "Cô Quý, hiện tại tôi đang làm việc ở Cục thuế, công việc này đòi hỏi phải xuống cơ sở thường xuyên, ngày thường rất bận rộn, không thể lo chu toàn cho Thần An được. Vì vậy, mục đích tôi muốn tìm người là hy vọng có người giúp tôi chăm sóc con cái. Tất nhiên, tôi sẽ tìm cách thay đổi hiện trạng này, nhưng thời gian cụ thể thì tôi chưa dám chắc. Hiện tại điều tôi có thể làm là giao thẻ lương cho cô, mọi việc trong nhà do cô sắp xếp, như vậy cô có chấp nhận được không?"

Quý Vi nghĩ thầm, người này cũng coi là thật thà. Câu nói này nếu đặt ở hai mươi năm sau chắc chắn sẽ bị người ta mắng cho té tát, bảo là anh chỉ muốn tìm một bảo mẫu miễn phí mà thôi. Nhưng ở thời điểm này, tư tưởng mọi người đều như vậy, tái hôn chẳng qua là tìm một người để góp gạo thổi cơm chung qua ngày. Việc anh nguyện ý giao thẻ lương cho thấy người này có lẽ sẽ là một đối tác không tồi. Người ta hay nói vợ chồng "rổ rá cạp lại" thường đề phòng lẫn nhau, ít nhất thì hiện tại anh cũng coi là thẳng thắn.

Thấy cô vẫn im lặng, Cố Trí Viễn cũng không tỏ vẻ thất vọng, dù sao chính anh cũng cảm thấy như vậy là không công bằng với cô. Anh nghĩ, nếu không được thì mình sẽ thuê người giúp chăm sóc Thần An trước, rồi từ từ tính chuyện công việc sau.

Đúng lúc này, Cố Thần An đang chơi vui vẻ với Lộ Lộ bỗng chạy đến trước mặt Quý Vi, giọng điệu có chút gấp gáp: "Cô Quý ơi, nếu cô chịu làm mẹ con, con và bố đều sẽ đối xử tốt với cô và em, thật đấy ạ!"

Bắt gặp ánh mắt tha thiết của cậu bé, Quý Vi nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe tải lao tới, cậu bé đã không do dự đẩy cô ra. Cô không kìm được mà mềm lòng: "Được!"

"Cô Quý, cô đồng ý rồi ạ?" Cố Thần An vui sướиɠ nhìn cô.

"Coi như là vậy, nhưng trước đó cô và bố con cần tìm hiểu kỹ về nhau đã." Quý Vi cười xoa đầu cậu bé. Cô nghĩ, cứ coi như là báo ân đi, đồng thời cũng là tìm cho mình một đối tác. Dù sao cũng chỉ là kết hôn, hơn nữa nhà Cố Trí Viễn không ở đây, nghĩa là cô không phải sống chung với bố mẹ chồng. Lại theo như lời anh vừa nói, anh thường xuyên vắng nhà, cuộc sống sau này của cô chỉ là có thêm Cố Thần An, mỗi tháng lại có thêm một khoản thu nhập, xem ra đây cũng là một cuộc mua bán có lời.

"Vậy cô sẽ không đổi ý chứ ạ?" Cố Thần An bỗng trở nên căng thẳng.

"Chỉ cần Lộ Lộ không phản đối thì chắc là không đâu." Ánh mắt Quý Vi rơi trên người con gái bên cạnh, vô cùng dịu dàng. Người đàn ông đối diện thấy vậy cũng nhìn sang cô bé con với vẻ lo lắng.

Cố Thần An thì không chờ được nữa, quay sang hỏi Lộ Lộ đang ôm búp bê: "Em ơi, em có chịu để bố anh làm bố của em không?"

Lộ Lộ tuy mới ba tuổi nhưng cũng biết mọi người đều có bố, chỉ mình là không có. Cô bé ôm chặt con búp bê trong lòng, gật đầu với Cố Thần An. Người bố này tặng búp bê cho cô bé, anh trai còn chơi cùng cô bé, cô bé thích họ.

"Cô Quý ơi, cô nhìn xem, Lộ Lộ đồng ý rồi!" Giọng Cố Thần An đầy phấn khích.

"Thần An, con đưa em qua kia chơi trước đi." Cố Trí Viễn nói.

"Vâng ạ." Tuy có chút không nỡ nhưng Cố Thần An là đứa trẻ ngoan, vẫn dắt Lộ Lộ qua bên kia chơi.

Rất nhanh, bàn của họ trở nên yên tĩnh. Cố Trí Viễn nhìn Quý Vi, giọng điệu nghiêm túc: "Nếu cô Quý đã đồng ý, vậy cô có yêu cầu gì không? Những gì có thể đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm."

"Mục đích ban đầu của tôi cũng giống anh, hy vọng Lộ Lộ có được tình thương của cha, những yêu cầu khác thì không có." Lý do báo ân đương nhiên không thể nói ra.

"Chuyện này cô Quý cứ yên tâm, hai đứa trẻ tôi sẽ coi như nhau." Cố Trí Viễn cam đoan với cô.

"Tôi cũng sẽ cố gắng giữ một bát nước cho thăng bằng." Quý Vi gật đầu với anh, đã quyết định rồi thì cô chắc chắn sẽ đối xử tốt với Cố Thần An.

"Tôi vừa chuyển ngành về, đơn vị công tác rất bận, nên tôi hy vọng chuyện kết hôn có thể tiến hành càng sớm càng tốt. Lời này tuy hơi mạo muội nhưng cũng là suy nghĩ thật lòng của tôi." Cố Trí Viễn đi thẳng vào vấn đề.

Nghĩ đến tình cảnh ở nhà hiện tại, giọng Quý Vi thản nhiên: "Tôi sao cũng được."

Thấy cô gật đầu, Cố Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm, liền nói tiếp: "Vậy về chuyện cưới xin cô Quý có yêu cầu gì không? Tôi không phải người địa phương, nghe nói chính sách phân nhà của đơn vị sắp bị hủy bỏ dần, cho dù không hủy thì cũng không biết bao giờ mới tới lượt tôi. Để tiện cho Thần An đi học, hiện tại tôi đang thuê một căn nhà nhỏ gần trường, trong tay tôi có một khoản tiền có thể mua nhà."

Trong nhận thức của Cố Trí Viễn, "lấy chồng để có cái mặc cái ăn", những yêu cầu này là thiết yếu.

Lời của Cố Trí Viễn làm Quý Vi lại có thêm vài phần thiện cảm, nhìn vào mắt anh, cô lắc đầu: "Tạm thời chưa cần mua nhà."

Kế hoạch của cô là mua nhà trên thành phố, còn ở đây thì mua đất nền rồi tự xây. Thêm vài năm nữa đất nền sẽ khó mua, nhưng chuyện này không cần vội nói với anh.

Cố Trí Viễn ngẩn ra một chút, sau đó gật đầu: "Tôi nghe theo cô Quý."

Thái độ của anh càng khiến Quý Vi hài lòng: "Vậy ngày kia chúng ta đi lĩnh chứng luôn chứ?"

Lần này Cố Trí Viễn thực sự kinh ngạc. Tuy anh đề nghị cưới sớm, nhưng thế này thì cũng quá sớm rồi. Dù vậy anh vẫn gật đầu: "Vậy ngày mai tôi sẽ đưa Thần An đến nhà thăm hỏi."

Quý Vi vốn định từ chối, kết hôn là chuyện của cô, chẳng liên quan gì đến người nhà. Nhưng nghĩ đến hiện tại cô và gia đình chưa cạch mặt hẳn, thậm chí trong mắt người ngoài, gia đình cô vẫn luôn giúp đỡ cô. Cũng tốt, nhân dịp kết hôn này vạch rõ giới hạn với gia đình, để không ai bắt bẻ được lỗi lầm của cô. Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Cố Trí Viễn, nói thẳng: "Được, ngày mai anh cứ đến cùng dì Vương, giờ thì ăn cơm trước đã."

Thấy cô nói xong liền vẫy tay gọi hai đứa trẻ đằng kia, trong mắt Cố Trí Viễn thoáng qua ý cười. Anh rất thích tính cách dứt khoát, sấm rền gió cuốn này của cô.

Cả hai đều là người thẳng tính nên bữa cơm diễn ra khá vui vẻ. Lúc ra về, Quý Vi đưa tay về phía Cố Trí Viễn: "Hợp tác vui vẻ, vậy hẹn ngày mai gặp lại."

Hợp tác vui vẻ?

Cố Trí Viễn lẩm bẩm bốn chữ này trong miệng. Phải rồi, nói là kết hôn, bọn họ giống như một cuộc hợp tác hơn. Anh cụp mắt nhìn Cố Thần An đang vui vẻ bên cạnh, khóe môi cũng từ từ cong lên. Những năm qua, người anh thấy có lỗi nhất chính là Thần An, chỉ cần con vui là được.

Bên này, Quý Vi sau khi khéo léo từ chối lời đề nghị đưa về của Cố Trí Viễn, đang dắt tay Lộ Lộ đi bộ về nhà. Lộ Lộ ôm khư khư con búp bê trong lòng, miệng ríu rít nói đủ thứ chuyện với mẹ, giọng điệu không giấu nổi sự thân thiết. Quý Vi thầm cảm tạ trời đất đã cho cô cơ hội sống lại lần nữa.

Khi hai mẹ con về đến nơi, cả nhà đang ăn cơm. Thấy chỉ có hai người về, nụ cười trên mặt cô em dâu Lý Thù Tuệ tắt ngấm. Lại không thành rồi sao?

"Vi Vi, con nói chuyện với Tiểu Cố thế nào rồi? Cậu ta không bảo đưa hai mẹ con về à?" Chu Tú Trân không thấy ai khác, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi. Bà biết ngay con gái nằng nặc đòi đưa Lộ Lộ đi cùng là không có ý tốt mà.

Quý Vi đứng ở cửa thu hết biểu cảm của mọi người vào tầm mắt, vẻ không vui của em dâu, ghét bỏ thoáng qua trong mắt em trai, cơn giận trên mặt bố, và sự sốt sắng của mẹ. Ồ, còn có thằng cháu trai bốn tuổi đang nhìn chằm chằm vào con búp bê trong lòng Lộ Lộ với vẻ thích thú, sau đó thằng bé ra lệnh thẳng thừng: "Tạ Lộ Nghiên, đưa búp bê cho tao."

Nếu là bình thường, Lộ Lộ sẽ đưa ngay, nhưng con búp bê này cô bé rất thích, cộng thêm có Quý Vi ở bên cạnh, nên cô bé ôm chặt lấy búp bê, lắc đầu từ chối: "Không, cái này là của em."

Quý Thông bốn tuổi vốn là tiểu bá vương trong nhà, thấy Lộ Lộ từ chối thì ngẩn người ra một chút, sau đó chạy lon ton lại gần, miệng còn lẩm bẩm: "Đồ cục nợ kia, đưa cho tao!"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Quý Vi lập tức lạnh băng. Một đứa trẻ bốn tuổi biết từ "cục nợ" và treo nó bên miệng, chắc chắn là ngày thường nghe người khác nói không ít. Cô nhìn Quý Thông đang lao tới, chắn trước mặt Lộ Lộ, lạnh lùng hỏi: "Thông Thông, ai dạy cháu gọi Lộ Lộ là cục nợ hả?"