Chương 1.4

Nghĩ đến ánh mắt xa cách của con gái sau này, hốc mắt Quý Vi nóng lên. Cô vội vàng ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay đón lấy "viên đạn nhỏ" đang lao về phía mình, ôm chặt con vào lòng. Đứa bé cũng vòng hai tay ôm chặt cổ cô, ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói lanh lảnh: "Cuối cùng mẹ cũng về rồi!"

"Ừ, mẹ về rồi đây." Quý Vi vừa nói vừa xoa đầu con, cúi xuống hôn lên trán cô bé.

Chu Tú Trân ở bên cạnh vừa làm xong việc, thấy cảnh này không khỏi buồn cười lên tiếng: "Hai mẹ con làm như bao lâu rồi không gặp ấy. Vi Vi, con mau đi sửa soạn lại đi, lát nữa dì Vương của con sẽ qua đấy."

"Con biết rồi." Quý Vi gật đầu, đứng dậy đi vào phòng thay quần áo. Lộ Lộ cứ nắm chặt vạt áo cô đi theo phía sau. Chu Tú Trân thấy thế liền gọi cô bé lại, nhưng Quý Vi lại bế bổng lên: "Không cần đâu, lát nữa con bé đi cùng con."

"Con mang nó theo làm gì?" Chu Tú Trân tỏ vẻ không tán thành.

"Cũng phải để Lộ Lộ xem người đó có hợp mắt không chứ. Mẹ yên tâm, bất kể kết quả xem mắt hôm nay thế nào, Lộ Lộ cũng sẽ không làm phiền mọi người nữa đâu." Quý Vi nói xong bế thẳng con rời đi, phía sau còn truyền đến tiếng của Chu Tú Trân: "Con nói cái kiểu gì thế hả?"

Quý Vi đóng cửa ngăn cách giọng nói của bà. Cô cúi đầu nhìn con gái trong lòng, dịu dàng hỏi: "Lộ Lộ, sau này ngày nào cũng đi cùng mẹ ở trường học được không?"

Cô bé trong lòng nghe vậy hai mắt sáng rực, gật đầu không ngừng: "Muốn ở cùng mẹ, muốn ở cùng mẹ."

"Ừm, vậy thì ở cùng mẹ." Nhìn thấy niềm vui sướиɠ trên mặt con, đuôi lông mày Quý Vi cũng dãn ra.

Ngoài cửa, Chu Tú Trân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt mà nhíu mày. Quý Vi hôm nay có vẻ hơi khác so với ngày thường, còn nữa, lời nó vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ nó nghe được chuyện gì rồi? Rất nhanh, hai mẹ con từ trong phòng đi ra cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Vừa ngẩng đầu lên, mày bà càng nhíu chặt hơn: "Sao không thay bộ nào màu sắc tươi tắn hơn chút?"

"Bộ này được rồi, hẹn gặp ở đâu ạ?" Quý Vi vừa rồi vào phòng chỉ là để thay chiếc áo sơ mi kẻ sọc dính bụi phấn ra.

"Lát nữa dì Vương con đến dẫn đi." Chu Tú Trân cố gắng thuyết phục cô thay bộ khác và để Lộ Lộ ở nhà, nhưng đều bị từ chối. Cuối cùng, bà tức giận lườm Quý Vi một cái: "Mẹ thấy con là cố tình muốn phá hỏng chuyện này đúng không? Thằng Tạ Phi rốt cuộc cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà con lại như vậy?"

Lần nữa nghe thấy cái tên Tạ Phi từ miệng mẹ, trong lòng Quý Vi đã không còn chút gợn sóng nào. Cô bây giờ thậm chí còn không nhớ rõ anh trông như thế nào. Kiếp trước cô không muốn tái hôn, không phải vì tình cảm sâu đậm gì với Tạ Phi, mà ngoài việc sợ Lộ Lộ chịu ấm ức, cô còn cảm thấy hôn nhân cũng chỉ có vậy, ít nhất đến giờ phút này, cô vẫn cảm thấy như thế.

May thay, sự xuất hiện của dì Vương đã giải quyết lời lải nhải của Chu Tú Trân. Thấy Quý Vi muốn dẫn Lộ Lộ theo cùng, cảm xúc trong mắt dì Vương thoáng qua rất nhanh, sau đó cười nói: "Mang Lộ Lộ theo cũng tốt, bên phía Tiểu Cố cũng dẫn con theo, mọi người cùng gặp mặt cũng hay."

"Làm phiền dì Vương rồi." Quý Vi gật đầu với bà ấy, sau đó đi theo sau.

Nơi gặp mặt là một quán cơm. Khi dì Vương dẫn hai mẹ con đến nơi thì hai bố con bên kia đã tới rồi. Không đợi bà ấy mở miệng, Cố Thần An ngồi đối diện đã đứng bật dậy, trong giọng nói tràn đầy kích động: "Bố, là cô giáo Quý!"

Quý Vi chạm phải ánh mắt của cậu bé. Ánh mắt cậu trong veo, đong đầy sự phấn khích khi nhìn thấy cô.

Khoảnh khắc này, Quý Vi xác nhận, Cố Thần An của hai mươi năm sau không hề cùng cô quay trở lại.