Chương 9

Thạch Chấn đè nén tâm trạng phức tạp, cẩn thận quan sát Quan Bạch Vũ.

Cậu bé mười lăm tuổi này thấp hơn hắn một cái đầu, cao chừng 1m60, người gầy gò, tóc khô vàng, vừa nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng.

Đứa nhỏ này… thật sự còn quá nhỏ.

Sau khi trọng sinh, Thạch Chấn một lòng muốn gặp lại Quan Bạch Vũ. Khi thấy cậu, tâm trí mới yên ổn phần nào nhưng cũng từ đó, hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc phải sống cùng Quan Bạch Vũ thế nào đây?

Kiếp trước, Quan Bạch Vũ đối xử với hắn vô cùng tốt giúp hắn quản lý công ty, giặt giũ nấu nướng, chăm lo từng chút một cho cuộc sống thường ngày.

Từ nhỏ, Thạch Chấn sống trong cảnh nghèo khó, gia đình đông người nên hầu như chưa từng cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp. Nhưng ở Quan Bạch Vũ, hắn đã từng cảm nhận được điều đó.

Cậu là một người lương thiện, dịu dàng.

Một người như vậy… Hắn đã hại cậu cả một đời, sao có thể tiếp tục làm tổn thương cậu thêm nữa?

Hơn nữa, người mà hắn yêu là Quan Bạch Vũ trưởng thành, chứ không phải đứa trẻ trước mặt. Với tâm lý hiện giờ, sao hắn có thể ra tay với một thiếu niên chưa trưởng thành chứ?

Kiếp này, điều hắn mong mỏi là Quan Bạch Vũ có thể đi đúng đường, chăm chỉ học hành, thi đậu một trường đại học tốt, sau đó kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Quan Bạch Vũ nhìn Thạch Chấn đầy nghi hoặc. Thạch Chấn nói: “Mẹ em là dì nhỏ của anh. Trước khi bà mất, có nhờ anh tìm đến em. Nên anh mới đến đây.”

Kiếp trước, khi Quan Bạch Vũ còn sống, cậu chưa từng có ý định nhận lại họ hàng bên nội. Sau này, khi cậu đã mất, Thạch Chấn mới tình cờ tiếp xúc với người thân bên đó.

Ông nội Quan Bạch Vũ thời trẻ chỉ là công chức bình thường ở trấn An Sơn. Sau này ông từng bước đi lên, đến lúc nghỉ hưu đã là một trong các phó thị trưởng của thành phố Trường Khê. Ông tái hôn, sinh thêm vài người con, đều có tiền đồ sáng sủa.

Thời điểm ấy, Thạch Chấn cũng đã thành đạt, sống ở Trường Khê, đương nhiên có gặp mặt vài lần. Nhưng gia đình họ chưa từng nhắc đến cha của Quan Bạch Vũ, cũng không để lộ bất kỳ thông tin nào về mẹ cậu.

Rõ ràng, mẹ Quan Bạch Vũ đã quyết tuyệt không nhận lại con, mà phía ông nội cũng hoàn toàn không có tình cảm với người cháu này.

Nếu đã vậy, Thạch Chấn cũng không cần e ngại gì. Hắn có thể tự dựng lên một thân phận, đường đường chính chính mà quan tâm Quan Bạch Vũ.

Quan Bạch Vũ vẫn ngơ ngác nhìn hắn.

Thạch Chấn mỉm cười: “Cho anh vào ngồi một chút được không?”

Quan Bạch Vũ đứng nép sang một bên, để hắn bước vào.

Nhà Quan Kiến Quốc lát nền xi măng, còn bên này của Quan Bạch Vũ chỉ là nền đất. Trong nhà ẩm thấp, đồ đạc sơ sài, đa phần là đồ cũ kỹ. Cái bàn gỗ tróc sơn, mặt bàn lồi lõm, đặt một cái hộp giấy như để nuôi thứ gì đó.

Quan Bạch Vũ vẫn cảnh giác nhìn Thạch Chấn. Nhưng Thạch Chấn lại cảm thấy cậu không cảnh giác đủ một đứa nhỏ như vậy, lại dễ dàng để người lạ vào nhà.

Trên trần nhà treo lủng lẳng một sợi dây điện, móc vào đó là chiếc bóng đèn vàng yếu ớt. Ánh sáng vàng phủ lên khuôn mặt cậu.

“Anh thật sự là anh họ của em à?” Quan Bạch Vũ hỏi, giọng ngờ vực.

“Đương nhiên rồi, anh lừa em có lợi gì? Em cũng đâu có tiền cho anh.” Thạch Chấn nói thản nhiên.

Cậu thiếu niên nhìn thẳng vào hắn bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Thạch Chấn móc ra 30 tệ, đưa cho Quan Bạch Vũ: “Tuy em là em họ anh nhưng hiện tại anh cũng không có bao nhiêu tiền, chưa giúp gì được em cả. Số tiền này, em cầm mua chút gì đó ăn cho ngon.”

Quan Bạch Vũ không nhận. Thạch Chấn đành để tiền lên bàn, ngồi xuống ghế, bắt đầu kể chuyện về mẹ cậu: “Mẹ anh và mẹ em đều lấy chồng xa. Mẹ anh lấy chồng trên núi, còn dì nhỏ thì lấy ba em. Hai người họ đều vất vả…”

Hắn kể một cách chân thật, dù phần lớn là bịa đặt. Nhưng có một phần là thật như chuyện mẹ hắn mất sớm.

Hắn nói cha Quan Bạch Vũ mất khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu không nuôi nổi nên đành gửi cậu cho người khác. Sau này mẹ cậu cũng bệnh mất.

Hắn còn bảo mẹ cậu luôn thương nhớ cậu nhưng vì nhà mẹ đẻ quá xa, nên không tiện đến thăm.

Quan Bạch Vũ ngẩn ngơ, nét mặt phức tạp nhìn hắn.

Thạch Chấn biết cậu cần thời gian để tiêu hóa những điều vừa nghe, liền đứng dậy chào: “Trễ rồi, em nghỉ ngơi đi. Mai tối anh quay lại.”

Hắn rời đi, để lại 30 tệ.

Hôm nay, hắn và Thạch Tinh Hỏa cùng nhau kiếm được 15 tệ. Dù vậy, tổng tài sản hiện giờ của hắn chưa tới 20 tệ.

Thật sự rất nghèo.

Dù nói là trễ rồi, thực ra vẫn còn sớm. Thạch Tinh Hỏa không phải kiểu người ham chơi lang thang, ở nhà vẫn an toàn. Thạch Chấn quyết định tranh thủ chạy lên trấn tìm việc.

Đào bùn cả ngày khiến người hắn mệt rã rời, trời thì nắng như đổ lửa.

Trên trấn đã vắng người, chỉ còn vài cửa tiệm mở. Hắn đi dọc phố chính, thấy ai là mạnh dạn hỏi có chỗ nào đang cần người làm.

Tuy biết cách này không hiệu quả lắm, nhưng hiện tại, hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Hầu hết mọi người hắn hỏi đều nhiệt tình trả lời, tiếc là phần lớn không biết chỗ nào đang tuyển. Chỉ vài người nói có vài nơi cần người làm việc tay chân.

Gần đây, trấn An Sơn đang thi công cải tạo đường, rất cần nhân công. Thực tế, rất nhiều nông dân khi lên thành phố đều bắt đầu từ những công việc như thế này.

Dù không ổn định và vất vả, nhưng là cách nhanh nhất để kiếm tiền.

Hắn ghi nhớ hết những địa chỉ đó. Dù không muốn làm ở công trường, nhưng hiện giờ, cần tiền là ưu tiên hàng đầu.

Khoảng hơn 9 giờ tối, hắn quay về.

Ở quê, nhiều nhà đã ngủ, nhưng vẫn còn vài nơi còn sáng đèn. Trên đường về, thỉnh thoảng hắn vẫn nghe thấy tiếng tivi phát ra từ trong nhà dân.

Sáng hôm sau, Thạch Chấn cùng Thạch Tinh Hỏa sang nhà Quan Kiến Quốc ăn sáng. Hắn đưa cho mẹ Quan Kiến Quốc một ít tiền.

Bà lão vui vẻ ra mặt, còn cắt một quả trứng vịt muối chia cho hai người, ăn kèm cháo trắng.

Trứng vịt muối do nhà tự làm, ăn càng nhai càng mặn, rất hợp với những người làm việc nặng nhọc như họ.

Ăn xong, hai người tìm đến người đã dẫn họ đi đào bùn hôm qua. Biết hôm nay vẫn là công việc cũ, Thạch Chấn để Thạch Tinh Hỏa ở lại làm, còn mình tiếp tục lên trấn tìm việc khác.

Thạch Tinh Hỏa tuy không nói thạo tiếng địa phương nơi này, nhưng đã làm quen từ hôm qua, hôm nay cũng không đến nỗi sai sót.

Một mình anh ấy làm, nên tiền công cũng chỉ còn 10 tệ/ngày.

Thạch Chấn không ý kiến. Hắn quay lại trấn, tìm đến nơi đang thi công bờ sông.

Chính phủ đang cải tạo dòng sông chảy qua trấn An Sơn nạo vét bùn đất, rồi sau đó xây bờ kè.

Công trình này là nơi đang cần nhiều nhân công nhất.

Hắn hỏi thăm, nhưng người làm việc nói đã đủ người. Tuy vậy, Thạch Chấn vẫn nán lại, bắt chuyện hỏi thêm về mức lương.

Đào bùn rất vất vả, mà bên trên lại thúc giục phải hoàn thành trong nửa tháng. Nên lương khá cao 15 tệ /ngày, bao ăn.

Công việc không ổn định, nhưng cũng không lo bị quỵt lương vì là dự án của chính phủ.

Thạch Chấn quyết định đi gặp người phụ trách.

Người quản công là một người đàn ông trung niên đang phụ giúp vận chuyển bùn. Chờ khi ông ta rảnh, Thạch Chấn mới đến hỏi: “Chú ơi, còn cần thêm người không?”

“Không nhận nữa.” Người đàn ông lắc đầu.

“Vậy cháu làm với giá 10 tệ /ngày cũng được. Mỗi ngày cháu đưa chú 5 tệ.” Thạch Chấn khéo léo đưa ra đề nghị.

Người này dù không phải người trả tiền, nhưng là quản lý nhân công. Nghe vậy liền chấp nhận để hắn thử việc.

Tuy làm công trường rất khổ, nhưng đây là cơ hội hiếm hoi, đặc biệt là có cơm ăn.

Dù công việc nhiều bất công, hắn cũng chấp nhận. Sau này, mọi thứ rồi sẽ khá hơn.

Bây giờ, hắn chỉ được cấp một đôi ủng cao su. Nước sông đã hút bớt, nhưng nơi sâu vẫn còn trũng, dễ bị nước tràn vào giày.

Dù chân ngâm nước suốt, vẫn phải tiếp tục làm việc.

Giữa trưa, Thạch Chấn bò lên bờ, đổ nước trong giày ra, rửa chân dưới sông rồi đi lãnh cơm.

Cơm được ăn no, dù đồ ăn chỉ có một món đậu hũ kho thịt. Thịt ít, nhưng nước sốt rất đậm đà, ăn cùng cơm trắng đủ sức làm việc.

Thạch Chấn cảm thấy rất hài lòng.

Cùng thời điểm đó, Diêm Giang Đào vừa mới lấy hộp cơm ra khỏi cặp, chuẩn bị ăn trưa tại trường. Ngày nào cha mẹ cậu cũng chuẩn bị sẵn một phần cơm nóng hổi, thường là món thịt kho hoặc trứng chiên thơm phức, cho vào hộp giữ nhiệt để cậu mang theo đến lớp.

Thế nhưng hôm nay, khi vừa mở cặp ra, cậu bất ngờ phát hiện bên trong có một con sâu đo đã chết nằm ngay giữa đống sách vở.

Người địa phương gọi loại sâu này là “tấc thước trùng”, thường sống trên cây. Ở khu vực này, cây cối rậm rạp, nên không hiếm khi bọn sâu rơi xuống khi học sinh đang học thể dục ngoài sân, có khi còn rơi trúng đầu người.

Bình thường, bọn trẻ ở đây chẳng mấy khi sợ sâu. Nhưng sâu chết thì lại khác thân mềm nhũn, dính nhớp và trông rất kinh tởm. Diêm Giang Đào lập tức nổi giận, mặt mày cau có, vừa cáu vừa ghê sợ.

Đứng bên cạnh, Quan Bạch Vũ dường như sợ bị vạ lây, liền lặng lẽ bưng ly nước rời xa một chút, cụp mắt xuống, không nhìn sang phía Diêm Giang Đào.