Một giấc ngủ dài qua đi, trong phòng vẫn tối đen như mực.
Tối qua, Thạch Chấn đi ngủ rất sớm. Có lẽ vì thế mà hôm nay hắn cũng thức dậy thật sớm. Hắn trở mình ngồi dậy, gỡ lớp chắn cửa, rồi đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ bước ra ngoài.
Trời vẫn còn đen, tiết trời se lạnh nhưng tất cả đều chân thực đến lạ.
Hắn đã trở lại rồi.
Thạch Chấn ngửa mặt lên trời, trong lòng dâng trào một cảm giác xúc động không nói nên lời. Có thứ gì đó giống như hạnh phúc đang trào dâng từ đáy lòng.
Hắn hít một hơi thật sâu. Luồng không khí lạnh buốt lùa vào phổi, khiến hắn tỉnh táo hoàn toàn kiếm tiền, chuyện đó mới là quan trọng lúc này!
Trước mắt, chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc hắn và Thạch Tinh Hỏa cùng ở đây đã cần sắm sửa thêm nhiều đồ dùng sinh hoạt thiết yếu.
Ví dụ như… cái bô.
Ở nông thôn thành phố J, dù đã có điện nước đầy đủ nhưng rất ít người lắp đặt bồn cầu tự hoại. Hầu hết đều dùng hầm cầu truyền thống, đi kèm một chiếc bồn cầu đơn sơ.
Thông thường, hầm cầu được xây ở phía sau nhà, có khi còn làm riêng một gian nhỏ để tiện việc sinh hoạt ban đêm mà không phải ra ngoài trời lạnh lẽo.
Thạch Chấn và Thạch Tinh Hỏa đều là đàn ông, có thể cầm cự được một thời gian nhưng về lâu dài thì chắc chắn không ổn.
Còn một chuyện nữa… Không có tiền, thì làm sao hắn có thể cho Quan Bạch Vũ một cuộc sống tốt đẹp hơn?
Kiếp trước, sau này hắn có thể kéo cả một nhóm hương thân làm nhà thầu kiếm tiền cũng vì được bác cả tức là cha của Thạch Tinh Hỏa sau khi nhận 5 vạn tệ tiền bồi thường về cái chết của Thạch Tinh Hỏa, cho hắn mượn hai vạn tệ làm vốn.
Còn hiện tại? Hắn nghèo rớt mồng tơi, đến tiền xe cho hương thân rời khỏi làng cũng không có, nói gì đến mua công cụ làm ăn?
Ở vùng này, chính sách kế hoạch hóa gia đình được thực hiện khá tốt, hiếm ai sinh con thứ ba. Tuy nhiên, theo quy định của tỉnh Z, hộ khẩu nông thôn nếu con đầu là gái thì được sinh thêm một con nữa. Vì thế, nhiều gia đình vẫn có hai đứa trẻ.
Tuy vậy, những gia đình có con gái đầu lòng thường cũng không sinh thêm. Một là không ai dám chắc đứa thứ hai sẽ là con trai, hai là con gái ở đây thường dễ xin việc hơn. Nhiều nhà máy tuyển dụng nữ công, phụ nữ có việc làm thì tiếng nói trong nhà cũng mạnh mẽ hơn.
Gia đình nuôi dưỡng Quan Bạch Vũ chỉ có một cô con gái, Quan Kiến Quốc cũng vậy.
Con gái của Quan Kiến Quốc khoảng chừng 4 – 5 tuổi, là một trong mấy đứa trẻ chơi ở trước cửa hôm qua. Bé gái tóc ngắn, mặt tròn trĩnh rám nắng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trông vô cùng đáng yêu.
Sáng nay, khi Thạch Chấn thấy cửa nhà bên mở, bèn bước vào tìm Quan Kiến Quốc. Hắn vừa vào đã thấy cô bé kia đang ôm một cái bát to, ngon lành ăn cháo.
Ở đây, mọi người thường ăn cháo buổi sáng, cơm trắng thì để dành cho bữa trưa và tối. Nhưng do điều kiện kinh tế còn khó khăn, thức ăn kèm rất đơn giản. Trên bàn chỉ có một bát dưa muối to, cả nhà cùng ăn chung.
“Quan thúc, quanh đây có chỗ nào đang tuyển người không ạ? Chúng cháu muốn tìm việc làm.” Thạch Chấn vào thẳng vấn đề.
Hôm qua hắn đã kể với Quan Kiến Quốc rằng mình và Thạch Tinh Hỏa là người từ làng bên sang, vừa muốn kiếm việc vừa tìm người thân, nên hôm nay hỏi chuyện làm ăn cũng không bị xem là đường đột.
Quan Kiến Quốc tuy có vẻ ngoài hơi dữ, nhưng tính tình lại rất dễ chịu, đáp:
“Việc làm giờ không dễ tìm đâu. Nếu các cậu là con gái thì có thể đến xưởng sợi hay xưởng dệt hỏi thử. Nhưng đàn ông như các cậu thì không có nhiều chỗ nhận… Tuy vậy, có thể đi làm thợ hồ.”
An Sơn trấn vẫn còn nhiều xưởng, nhất là mấy năm gần đây, các làng học theo Hoa Tây thôn, mở xưởng kiếm ăn.
Làng này có hai xưởng lớn một là xưởng sợi hoá học, hai là xưởng xi măng. Nhưng phần lớn các xưởng đều tuyển nữ, và nếu thiếu người thì cũng nhanh chóng được thay thế, người ngoài không dễ chen chân vào.
Quan Kiến Quốc nói thêm, vợ ông trước đây cũng làm ở xưởng sợi nhưng từ khi sinh con thì bị cho nghỉ, bị thay thế bởi người mới.
Còn xưởng xi măng thì có nhận đàn ông nhưng để vào được đó không dễ. Phải có người giới thiệu, thường là cán bộ thị trấn.
Dù vậy, làm thợ hồ thì vẫn có cơ hội. Quan Kiến Quốc chợt nhớ ra:
“Thúc có một người quen, cũng chạy máy kéo. Dạo này đang bán bùn cho xưởng xi măng, muốn tìm người phụ giúp đào bùn. Nhưng chỉ cần một người thôi.”
“Chúng cháu đồng ý.” Thạch Chấn không chút do dự.
Hiện giờ, trong người hắn chỉ còn khoảng 30 tệ, nếu tính theo sức mua thì chưa tới 300 tệ thời hiện đại.
Việc bán bùn nghĩa là đào bùn đất chở đến bán cho xưởng xi măng. Trước tiên phải tìm được nơi có đất bùn phù hợp, sau đó cực nhọc đào rồi vận chuyển.
Chạy máy kéo mà vừa lái vừa đào một mình thì chẳng kiếm được bao nhiêu, nên thường thuê thêm người giúp việc.
Người này trước đây nhờ cậu vợ phụ giúp, mỗi ngày trả 10 tệ. Nhưng cậu ta quá lười, sáng nào cũng đòi lái máy kéo về nhà mẹ vợ mới chịu đi làm, mà một ngày đào cũng chưa bằng nửa công sức của chính ông ta.
Thạch Chấn nhớ kiếp trước, thời điểm này hắn cũng làm thợ hồ ở thành phố J, lương một ngày đúng 10 tệ. Mức giá này tuy cao, nhưng chắc chắn là rất vất vả cậu vợ kia còn dám lười, chứ hắn thì không thể!
Hắn đề xuất với Quan Kiến Quốc để mình và Thạch Tinh Hỏa cùng làm trước. Sau khi quen việc, chỉ để một mình Thạch Tinh Hỏa làm tiếp.
Tình trạng sức khoẻ của Thạch Tinh Hỏa chỉ phù hợp với những công việc thể lực đơn giản. Thời bấy giờ, công trường chưa chú trọng an toàn như sau này, tai nạn rất dễ xảy ra.
Vì thế, Thạch Chấn không dám để Thạch Tinh Hỏa đi làm xây dựng, mà chọn việc đào bùn là phù hợp hơn.
Còn bản thân hắn thì vẫn muốn tìm công việc khác.
Sau khi cho hai người ăn cháo sáng, Quan Kiến Quốc dẫn họ đến nhà người chạy máy kéo.
Ông này trạc tuổi với Quan Kiến Quốc, cũng là dân quê, tích cóp mãi mới mua được chiếc máy kéo để kiếm sống.
Nghe giới thiệu xong, ông ta đồng ý nhận cả hai nhưng nhấn mạnh:
“Dù hai người cùng làm, tôi cũng chỉ trả mười tệ mỗi ngày. Làm chậm thì còn bị trừ.”
Thạch Chấn gật đầu đồng ý không chút do dự.
Kiếp trước, lúc quen Quan Bạch Vũ rồi mới gặp được Quan Kiến Quốc thì ông đã không còn chạy máy kéo nữa, mà chuyển sang lái xe minibus.
Hắn tìm Quan Kiến Quốc thuê nhà, thực chất cũng là muốn thông qua ông để giúp Thạch Tinh Hỏa tìm việc làm đơn giản như dọn hàng.
Nếu không tìm được việc gì khác, hắn cũng sẵn sàng làm tạm.
Thực ra, đào bùn với dọn hàng cũng không khác nhau là mấy.
Thạch Chấn và Thạch Tinh Hỏa leo lên xe kéo, đến nơi là lập tức lao vào làm việc.
Cả hai tuy nhìn có vẻ gầy, nhưng do làm lụng quen tay từ nhỏ nên sức lực không tồi.
Kiếp trước dù sau này giàu có nhưng hắn cũng chẳng mấy khi hưởng thụ. Giờ bắt tay làm việc nặng, hắn chẳng thấy phiền hà gì.
Ba người cùng làm, chẳng mấy chốc đã chất đầy một xe bùn, khiến ông phải sửng sốt.
Trước đây, ông với cậu vợ làm cả buổi sáng mới xong một xe.
Xe đầy, ông ta liền lái đi giao cho xưởng xi măng. Trong lúc đó, Thạch Chấn và Thạch Tinh Hỏa không nghỉ ngơi, tiếp tục đào thêm.
Lúc ông trở lại, cả hai lại hì hục xúc đất lên xe.
Làm công việc bán bùn này, càng nhiều càng có lời. Hai người làm siêng năng, đào được nhiều hơn hẳn người khác.
Cuối cùng, ông ta không chỉ đãi họ một bữa trưa thịnh soạn mà còn trả thêm tổng cộng mười lăm tệ.
Dù là dân quê nhưng gia đình ông vẫn còn đủ ăn nhờ chăm lo đồng ruộng.
Trưa ăn no nê, lại được thêm tiền, Thạch Chấn cũng không từ chối.
Trong lúc làm, hắn còn tranh thủ trò chuyện với ông ấy, khéo léo hỏi thăm tình hình của Quan Bạch Vũ.
Những năm qua, Quan Bạch Vũ sống không mấy dễ dàng.
Cha ruột và cha nuôi của cậu vốn có mâu thuẫn từ nhỏ. Cha ruột được gửi nuôi ở nhà họ Quan, đổi lại là một khoản tiền không nhỏ thời bấy giờ đủ để cứu mạng cả nhà.
Vì thế, bà cụ nhà họ Quan rất thương cha ruột của Quan Bạch Vũ, luôn ưu tiên cho ăn ngon, mặc đẹp.
Còn cha nuôi thì bị bạc đãi, từ đó không ưa gì cha ruột của cậu.
Khi Quan Bạch Vũ được đưa về nhà cha nuôi, dù có tên trong hộ khẩu nhưng ông ta chẳng mấy khi đoái hoài. Đến khi có con ruột thì lại càng hờ hững.
Dù vậy, dân trong thôn vẫn cho rằng ông ta không đến nỗi tệ, bởi Quan Bạch Vũ vẫn được nuôi nấng tử tế, không bị bắt làm việc nặng.
Nhưng sống thì đâu chỉ cần cơm ăn. Cậu cần quần áo, sách vở… Không ai cho tiền, nên nhiều năm nay, Quan Bạch Vũ chỉ mặc lại đồ cũ của người khác.
Ông chủ lái máy kéo kể chuyện cậu với chút thương cảm nhưng cũng chẳng trách móc gì cha mẹ nuôi cậu.
Thạch Chấn cũng chẳng oán giận gì. Kiếp trước, Quan Bạch Vũ và bọn họ vẫn giữ liên lạc. Dù không thân thiết nhưng cũng như họ hàng qua lại.
Sau này, khi Quan Bạch Vũ đi theo hắn, đôi vợ chồng kia cũng không đến vòi vĩnh, tự mình trồng rau nuôi gà, sống khá lên từng ngày.
Em gái Quan Bạch Vũ sau khi học xong cấp hai thì đi học nghề cắt tóc, rồi mở tiệm, kiếm khá nhiều tiền.
Lúc Thạch Chấn qua đời, gia đình đó đã chuyển tiệm tóc lên thành phố Trường Khê để tiện cho con trai học hành. Cậu bé ấy vừa thi đậu trường cấp ba tốt nhất thành phố.
Tối đó, hai anh em ăn nốt phần bún gạo và thịt thỏ còn lại mang từ quê lên.
Ăn xong, Thạch Chấn quay sang nhìn Thạch Tinh Hỏa: “Anh, em ra ngoài một lát. Anh ở nhà chờ nhé.”
Hắn muốn tìm Quan Bạch Vũ để nói chuyện.
Từ sau khi gặp Quan Bạch Vũ trưa hôm qua, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc cách tiếp cận sao cho khéo léo. Bây giờ, hắn đã có quyết định.
Thạch Chấn bước đến trước cửa nhà Quan Bạch Vũ, gõ nhẹ.
Cánh cửa mở ra rất nhanh, Quan Bạch Vũ nhìn thấy hắn thì không giấu được vẻ kinh ngạc.
Thạch Chấn mỉm cười: “Cậu là Quan Bạch Vũ đúng không? Tôi là anh họ của cậu.”