Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Phấn Đấu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thạch Chấn dắt anh họ đi tìm nhà trọ gần nhà cũ Quan Bạch Vũ, lòng đầy quyết tâm sau khi trọng sinh.

Thôn của Quan Bạch Vũ nằm gần trấn An Sơn, còn trường Hạ Khâu lại ở hướng ngược lại. Do không thân thuộc với Hạ Khâu, Thạch Chấn đành phải dùng phương ngữ địa phương hỏi đường để tìm đến ngôi trường.

Những năm chín mươi, đa phần người dân thành phố J vẫn nói tiếng địa phương. Khi mới chuyển đến, hắn không hiểu tiếng, giao tiếp vô cùng khó khăn, người dân bản địa cũng không mấy tin tưởng hắn.

Vì muốn làm ăn thuận lợi, hắn đã bỏ nhiều công sức học phương ngữ. Bây giờ, cách nói của hắn gần như giống hệt người bản xứ ở Trường Khê, mọi việc vì thế cũng dễ dàng hơn nhiều.

“A Chấn, mình đi đâu vậy? Anh đói quá.” Thạch Tinh Hỏa vẫn luôn im lặng, bỗng lên tiếng hỏi.

“Về quê. Lúc đó em sẽ mua bánh nướng cho anh ăn.” Thạch Chấn đáp.

Nghe đến “bánh nướng”, tinh thần của Thạch Tinh Hỏa lập tức phấn chấn hẳn lên: “Bánh nướng là gì vậy?”

“Là đồ ăn ngon.” Hắn trả lời ngắn gọn, không có tâm trạng nói nhiều.

Thạch Tinh Hỏa nuốt nước bọt, ngoan ngoãn theo hắn tiếp tục lên đường.

Còn chưa đến trường, Thạch Chấn đã bắt gặp Quan Bạch Vũ.

Cậu bé trước mặt hoàn toàn khác với hình ảnh trong ký ức của hắn.

Kiếp trước, lần đầu gặp Quan Bạch Vũ, cậu đã 19 tuổi, cao ráo, tuấn tú, trông rất nổi bật. Còn hiện tại, cậu mới chỉ khoảng 15 tuổi nhưng vóc dáng lại nhỏ bé, gầy gò, nom như chỉ 12–13 tuổi.

Cậu mặc bộ quần áo cũ bạc màu, ống tay áo ngắn cũn, má hóp lại, da dẻ xanh xao, tóc khô và vàng. Khuôn mặt nhỏ chỉ nổi bật đôi mắt to, sáng. Nhìn vừa yếu ớt, vừa đáng thương.

Ở vùng nông thôn thời ấy, ăn mặc tươm tất không phổ biến nhưng giống Quan Bạch Vũ quần áo không vừa người, sắc mặt kém như thể thiếu ăn lâu ngày thật sự hiếm gặp.

Tim Thạch Chấn như bị ai bóp nghẹt, đau nhói.

Hắn biết tuổi thơ của Quan Bạch Vũ không mấy suôn sẻ nhưng chưa từng quan tâm sâu sắc. Dù sao chính hắn cũng từng trải qua cảnh đói nghèo vì chỉ thu được chút ít lương thực, cả nhà ăn chẳng đủ no, thịt thì cả năm mới được ăn một vài lần. Nhờ nuôi thỏ mà hắn còn có chút đồ ăn thêm.

Hắn từng nghĩ sống ở một nơi dồi dào như thành phố J, dù Quan Bạch Vũ có khó khăn cũng chẳng đến mức tệ như vậy. Nhưng khi tận mắt chứng kiến thân hình nhỏ gầy kia, hắn không thể không nghĩ: [Chẳng lẽ bình thường em ấy còn không được ăn no?]

Dù vậy, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là chuyện đó.

Mà là Quan Bạch Vũ, người hắn từng yêu tha thiết, vẫn còn sống.

Từ sau khi trọng sinh, Thạch Chấn vẫn luôn cảm thấy mọi thứ như mơ hồ không thực. Nhưng giây phút này, cảm giác ấy hoàn toàn tan biến. Trái tim hắn trở nên vững vàng. Hắn biết rõ, mình cần phải làm gì tiếp theo.

Thạch Chấn không dám nhìn lâu về phía Quan Bạch Vũ, sợ bị cậu chú ý. Dù không soi gương, hắn cũng biết mình lúc này chẳng ra sao, trông chắc chắn rất tồi tệ.

Mặc dù đã thấy Quan Bạch Vũ, hắn vẫn đưa Thạch Tinh Hỏa đi về để thực hiện lời hứa mua bánh nướng.

Chợ quê bán rất nhiều món ăn nào là bánh bao, mì sợi, bánh nướng…

Bánh nướng là bột nhồi mỡ heo và hành, cán mỏng rồi dán vào vách lò nướng chín. Có loại nhân thịt, nhân dưa cải khô, giống kiểu “bánh nướng Tấn Vân” nổi tiếng sau này.

Quán còn bán cả bánh quẩy ăn kèm với bánh nướng thì cực thơm.

Thạch Chấn mua hai cái bánh nướng và hai cái bánh quẩy với giá hai tệ, chia cho Thạch Tinh Hỏa cùng ăn.

Thời ấy, đồ ăn chú trọng nhiều lượng hơn chất. Bánh nướng năm hào to đủ để no bụng, bánh quẩy ba hào thì dài cỡ gần nửa cánh tay. Với một tệ tiền, họ đã có một bữa no nê.

Ăn xong, hắn nói với anh họ: “Giờ mình đi cắt tóc, rồi thuê một căn nhà trọ. Sau đó sẽ tìm việc làm.”

Trước đây khi mới đến thành phố J, Thạch Chấn còn trẻ, vừa lo lắng vừa sợ hãi, không dám tiêu xài. Nhưng bây giờ hắn đã khác.

Hắn đưa cả hai đi cắt tóc, mỗi người mất ba tệ. Dù đơn giản nhưng vẫn khiến gương mặt sáng sủa hơn, cũng dễ xin việc hơn.

Xong xuôi, Thạch Chấn đưa Thạch Tinh Hỏa đi đến thôn nơi Quan Bạch Vũ đang sống, định thuê nhà gần đó.

Ngôi nhà cũ của Quan Bạch Vũ hắn đã từng ghé chỉ có hai gian tường đất, vừa chật vừa tối chắc chắn không thể ở được.

Hắn đứng trước một cụm nhà cách đó khoảng trăm mét, nơi có cây đào lớn trước cửa. Đây là nhà của một người chú họ của Quan Bạch Vũ, trước kia từng tiếp đãi hai người họ.

Ngồi trước cửa là một bà lão đang làm giày, cạnh đó có hai bé gái khoảng 4–5 tuổi đang lấy mảnh gạch vẽ vòng tròn trên sân xi măng.

“Bà ơi, gần đây có chỗ nào cho thuê nhà không ạ? Con với anh họ muốn thuê một phòng ở tạm.” Hắn lễ phép hỏi bằng tiếng địa phương.

Bà cụ có vẻ ngạc nhiên: “Mấy đứa muốn thuê nhà á?”

Thời nay thuê trọ là chuyện bình thường nhưng ở quê việc này còn khá hiếm.

Bà gọi lớn vào trong: “Kiến Quốc! Có người hỏi thuê nhà kìa!”

Quan Kiến Quốc chú họ của Quan Bạch Vũ tầm hơn 30 tuổi, tuy không cao (chừng 1m65) nhưng vai rộng, tay đầy cơ bắp. Ông làm nghề lái máy kéo chở vật liệu, tuy vất vả nhưng thu nhập khá ổn, một ngày có thể kiếm được 30–50 tệ.

Nghe Thạch Chấn muốn thuê nhà, ông hỏi qua một lượt rồi gật đầu đồng ý.

Nhà Kiến Quốc là kiểu nhà hai tầng đơn giản, mỗi tầng có bốn phòng. Hai phòng trên lầu làm chỗ ngủ, hai phòng còn lại để chứa đồ, tầng dưới còn trống.

Ông đề nghị tháo cửa một gian phòng tầng dưới, cho Thạch Chấn thuê với giá 30 tệ một tháng. Thạch Chấn đồng ý ngay.

Thấy họ không có giường, Kiến Quốc còn giúp lót ván cửa, ghép ghế làm hai chiếc giường đơn cho hai anh em ngủ tạm.

Chỉ trong buổi trưa, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đó.

Sàn nhà lát xi măng, tường quét vôi trắng, tuy bên trong khá trống nhưng đối với Thạch Tinh Hỏa, đây là nơi ở tốt nhất từ trước tới nay.

“A Chấn, đây là sàn xi măng nè!”

“Nhà rộng thế này cơ à!”

“Sau này mình sẽ ở đây thật hả?”

Thạch Tinh Hỏa ngoài mặt lầm lì, ít nói nhưng không có người ngoài thì cũng lắm lời lắm. Trước kia Thạch Chấn thấy anh khá phiền nhưng lần này lại rất kiên nhẫn lắng nghe.

Kiếp trước, Thạch Tinh Hỏa theo hắn đi làm công trình, sống khổ cực, ăn uống đạm bạc, rồi mất sớm khi chưa từng có nổi một ngày sống sung sướиɠ, bánh nướng bánh bao cũng ít khi được ăn…

Còn Quan Bạch Vũ thì phải tự nuôi thân từ nhỏ, ước mơ đi học cũng chẳng thành…

Nhưng tất cả những điều ấy sẽ không lặp lại nữa.

“A Chấn, anh đói.” Tinh Hỏa lại ngước lên nhìn hắn.

“Cơm sắp xong rồi.” Hắn mỉm cười.

Lúc trước, hắn đã nói với Quan Kiến Quốc về chuyện ăn tối. Quan Kiến Quốc bảo sẽ nấu nhiều hơn một chút để phần hai anh em.

Quả nhiên, không lâu sau, Quan Kiến Quốc mang tới hai bát cơm đầy và một đĩa lớn đậu phụ xào lá tỏi.

Hai anh em không kén chọn, ngồi trước cửa ăn hết sạch.

Bé gái ban nãy đã không còn chơi ở sân. Vòng tròn em vẽ giờ bị rải đầy hoa cỏ thì ra đó là “mâm cơm” trong trò chơi.

Trời dần tối, Thạch Chấn đưa anh họ về phòng, nằm xuống trên tấm ván giường tạm bợ.

Ngày đầu tiên của cuộc đời mới trôi qua thật bận rộn, nhưng lòng hắn lại nhẹ nhõm, thanh thản đến lạ.

Kiếp trước, sau khi mất Quan Bạch Vũ, hắn dừng làm việc ở công trường, bắt đầu đầu tư đất đai, nhà xưởng, đại lý xe… Những khoản đầu tư từ sớm ấy giúp hắn kiếm được nhiều tiền, còn đủ để làm từ thiện.

Hắn luôn tin, sống trên đời này, nên để lại chút gì đó cho thế giới.

Và hắn may mắn vì đã làm được điều đó.

Có lẽ, việc được sống lại một lần nữa chính là phần thưởng mà ông trời đã ban cho hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »