Chương 45

Sau khi mua sách ở thành phố Trường Khê, Thạch Chấn tiện tay mua thêm một túi lớn đậu phộng, rồi mới xách tất cả lên xe buýt trở về.

Ban đầu hắn tính chạy xe ba bánh đến thành phố, nhưng đi về mất tới ba bốn tiếng, mà đi xe ba bánh còn mệt hơn cả xe đạp. Thể lực hắn tuy tốt nhưng cũng chẳng chịu nổi.

Xe buýt lắc lư hơn bốn mươi phút mới dừng ở bến An Sơn. Thạch Chấn bước xuống, vừa thấy chiếc xe ba bánh của mình vẫn y nguyên chỗ gửi là thở phào nhẹ nhõm.

Thời buổi này, xe đạp và xe ba bánh đều là “tài sản lớn”. Chẳng ai lắp khóa chống trộm hiện đại, nên rất dễ bị lấy mất. Trong làng còn có mấy kẻ chuyên đi ăn trộm xe rồi mang về bán rẻ, vài trăm tệ thành một trăm là có người mua ngay.

Nhà nước cũng đã quy định gắn biển số và đánh số khung để tiện tìm xe bị mất, nhưng thực tế lại khác xa. Xe bị trộm thường được mang đi bán ở nơi xa, giao thông chưa thuận tiện, nên chủ cũ gần như không bao giờ tìm lại được.

Xe ba bánh của Thạch Chấn còn đắt hơn xe đạp, lại càng dễ “lọt vào mắt” trộm. Hắn luôn cẩn thận ban đêm cất chìa khóa trong phòng, ban ngày đỗ xe thì cũng khóa hai lớp. Lần này để xe ở gần bến, nơi có nhân viên qua lại nên hắn yên tâm phần nào. May mắn là xe vẫn nguyên vẹn.

Về đến nhà thì trời đã sập tối. Vừa dừng xe ở cổng, Thạch Chấn liền thấy Quan Kim Kim tung tăng bước ngang qua. Thấy hắn, cô hơi khựng lại, vỗ vỗ quần áo như thể muốn tỏ ra đoan trang.

“Quan Kim Kim.” Hắn gọi.

“Ê, anh Thạch Chấn.” Cô nhoẻn cười đáp.

Trước đây, Kim Kim vẫn gọi hắn là “anh họ Bạch Vũ”, nay mới chịu gọi thẳng “anh Thạch Chấn” như người thân quen.

“Tôi có mua cho em quyển sách, đem về đọc đi.” Thạch Chấn lấy từ túi ra cuốn sách nuôi gà.

Kim Kim sững người, vừa bất ngờ vừa có chút mừng. Cô và hắn vốn không thân, không ngờ lại được tặng sách. Trong đầu cô bỗng lóe lên ý nghĩ: [Không lẽ anh ấy thích mình? Hay trong sách còn có thư tình?]

Nhưng khi nhìn kỹ tựa đề “Hướng dẫn chăn nuôi gà thịt”, bìa xanh lá với con gà trắng bụ bẫm thì mọi suy nghĩ lãng mạn tan biến.

“Nếu ba em đọc được thì đưa cho ông ấy xem luôn.” Thạch Chấn nói.

Kim Kim chỉ còn biết nhận sách, yếu ớt cảm ơn rồi ôm về nhà. Vừa vào cửa, cô đã thấy cha mẹ đang ngồi xem xét một con gà con yếu ớt. Mấy ngày nay, dù không mấy hứng thú chuyện chăn nuôi, Kim Kim cũng biết gà con đối với gia đình quan trọng thế nào. Mỗi khi có con chết, cô lại thấy xót ruột.

“Ba mẹ, anh Thạch Chấn cho con cuốn sách nuôi gà.” Cô đưa sách cho cha mẹ xem.

Mẹ cô, bà Trương Tú Mỹ, tuy không biết chữ nhưng nhận ra ngay giống gà trên bìa: “Sách nuôi gà cũng in thành sách à? Chắc đắt lắm nhỉ?”

Kim Kim lật cuối sách xem giá: “Hai tệ rưỡi.”

Cha cô, ông Quan Quảng Quốc, biết đọc chữ nhưng nhiều năm không dùng nên cũng hoa mắt khi thấy hàng chữ dày đặc. Dù vậy, ông vẫn muốn nghe: “Kim Kim, con đọc cho ba nghe đi.”

Ông đang nuôi gà bằng tiền vốn phần lớn là vay mượn, nên áp lực rất lớn, chỉ sợ lỗ vốn. Sách này đã được in thành sách, chắc chắn có giá trị, ông nhất định phải đọc kỹ.

“Để con đọc cho ba nghe.” Kim Kim nói.

“Khoan đã.” Mẹ cô ngăn lại “Để mẹ lấy ít dương sinh khương*, con mang sang biếu Thạch Chấn.”

(*) Dương sinh khương: là một tên gọi khác của gừng tươi trong y học cổ truyền.

Dương sinh khương là loại củ du nhập từ nước ngoài, trông giống gừng nhưng không thơm bằng, thường được muối ăn như dưa. Bà Trương múc đầy một bát đem cho Kim Kim mang đi.

Lúc này, trong nhà bên, Quan Bạch Vũ đã nghe tiếng xe ba bánh ngoài cổng. Cậu chạy ra thì thấy Thạch Chấn đang nói chuyện với Kim Kim và đưa cho cô một cuốn sách.

Không hiểu sao, trong lòng Bạch Vũ bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó tả. Cậu biết Kim Kim vốn được mọi người quý mến, ngay cả cha mẹ cậu cũng thích cô. Chẳng lẽ… Thạch Chấn ca cũng vậy?

“Tiểu Vũ?” Thạch Chấn kéo xe vào sân, thấy Bạch Vũ đứng đó liền gọi, tay khẽ xoa đầu cậu rồi nhanh chóng rụt lại, sợ cậu không thích.

“Giúp anh mang đồ vào.” Thạch Chấn đưa cho cậu túi đậu phộng, còn mình xách sách và radio vào nhà.

“Tiểu Vũ, mau xem nè, anh mua cho em cái gì.” Hắn vừa đặt đồ xuống bàn vừa cười.

Nghe vậy, Bạch Vũ đang ủ rũ bỗng phấn chấn. Thạch Chấn mở túi, lấy ra máy ghi âm cùng một bộ sách tiếng Anh, kèm băng cassette và từ điển.

“Em không đi học thêm thì có thể dùng cái này tự học.” Thạch Chấn nói.

Bạch Vũ trố mắt. Máy ghi âm này ít nhất cũng vài trăm tệ, đắt hơn cả tiền học thêm. Bộ sách giáo khoa và từ điển kia cũng trị giá hơn trăm tệ.

“Ca, cái này có thể trả lại được không? Sau này lên cấp ba em sẽ chăm nghe giảng, học thuộc hết cũng được.” Bạch Vũ thấy món quà quá quý nên do dự.

“Nghe băng luyện phát âm sẽ chuẩn hơn.” Thạch Chấn mỉm cười: “Học tiếng Anh đừng chỉ nghĩ tới thi cử, phải tập nói nhiều. Sau này, em còn có thể dẫn anh ra nước ngoài chơi.”