Trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông của trấn đều cách chợ không xa. Quầy hàng của Thạch Chấn đặt ngay ven đường ngoài chợ rau, rất thuận tiện thu hút học sinh dừng chân. Hắn lại khéo miệng, chịu khó rao bán nên người mua cơm nắm ngày một đông.
Có những đứa trẻ nhà khá giả, không chỉ mua loại cơm nắm xa xỉ giá một tệ, mà còn yêu cầu thêm xúc xích, trông rất oai. Nồi cơm nếp lớn của Thạch Chấn cứ thế vơi dần, đến khoảng 9 giờ sáng chỉ còn lại chút ít. Lúc này cũng không mấy ai mua bữa sáng nữa, hắn gom phần cơm còn lại nắm thành ba cái.
Cả sáng lo bán hàng, hắn và Tiền Tiến đã đói meo, mỗi người ăn một cái, cái còn lại để dành cho Quan Bạch Vũ. Cậu có khẩu vị khá đặc biệt vừa muốn dưa muối, vừa muốn rắc đường, lại thêm bánh quẩy và lạc rang. Ai dè trộn lại, lại ăn ngon bất ngờ.
Mấy ngày nay, Quan Bạch Vũ vẫn chưa đi học, sáng tối đều giúp hắn, còn ban ngày thì sang nhà sách Tân Hoa đọc sách. Chỉ hai hôm sau, cậu đã mang theo vở và bút, vừa đọc vừa làm bài tập ngay tại đó, siêng năng đến mức khiến Thạch Chấn phải ngạc nhiên. Trước đây hắn thường nghe người ta than phiền con cái không chịu học, giờ nhìn thấy một đứa vừa ngoan vừa ham học như Quan Bạch Vũ, hắn cảm thấy tự hào vô cùng. Hắn thầm nghĩ: [Con nhà mình, đúng là giỏi giang!]
Giao cơm nắm cho cậu ở nhà sách xong, Thạch Chấn về nhà chuẩn bị cho buổi tối. Hắn định dành khoảng hai, ba tiếng bán các món chiên nướng như xúc xích, lạp xưởng… Buổi tối ở trấn không nhiều trò giải trí, ngoài đi dạo thì người ta hay vào rạp xem phim. Hắn đã chọn được chỗ ngay trước cổng rạp để dựng sạp.
Món bán buổi tối gồm lạp xưởng, xúc xích, bánh gạo, đậu phụ khô, tim gà, tôm viên… Tất cả đều dễ mua ở trấn, vốn không cao mà bán cũng có lời. Ngoài ra, hắn còn chiên sẵn lạc, trộn muối, múc vào ly giấy bán 5 hào, khách cũng mua nhiều. Ngày đầu tiên, sợ chuẩn bị nhiều không bán hết, hắn làm ít, trừ xúc xích và lạp xưởng để lâu được. Tới 9 giờ tối gần như bán hết. Tuy mỗi ngày chạy hai sạp sáng tối rất mệt, nhưng sáng bán cơm nắm cũng lời 20-30 tệ, tối bán đồ chiên cũng lời 20-30 tệ.
Người ở trấn cũng bày quán, nhưng thường chỉ bán sáng hoặc tối, lời tầm mức lương cơ bản. Còn cộng cả ba sạp của mình, mỗi ngày Thạch Chấn kiếm được khoảng 90 tệ mức thu nhập khá cao.
Tối hôm đó, về đến nhà gần 10 giờ, hắn chỉ lau qua rồi ngủ. 4 giờ sáng đã dậy, nhẹ nhàng sang nhà Quan Bạch Vũ nấu cơm bằng nồi điện. Vừa đặt cơm lên, hắn thấy cậu từ phòng đi ra.
“Tiểu Vũ, sao em dậy sớm thế?” Hắn cau mày.
Hôm qua cậu chờ hắn về mới ngủ, hôm nay lại dậy sớm thế này thì ngủ quá ít.
“Ca cũng dậy sớm vậy thôi mà.” Quan Bạch Vũ đáp tỉnh queo, khiến hắn nghẹn lời.
“Để em giúp ca.” Cậu nói tiếp.
Thạch Chấn suy nghĩ rồi đồng ý, chỉ dặn: “Chờ anh đi rồi thì ngủ lại một giấc.”
Món trứng kho và đậu phụ khô đã được để trên bếp than từ tối qua, sáng nay thơm nức. Thịt đầu heo lấy từ nhà Chu đồ tể cũng đã luộc chín. Quan Bạch Vũ giúp vớt đồ ra, cắt dưa leo, tàu hũ ky, còn hắn thì pha nước sốt và rang lạc. Mè và đường trắng cho cơm nắm phải làm mới để khỏi ẩm, dưa muối cũng phải thái nhỏ, xào qua.
Đến 6 giờ, Thạch Tinh Hỏa và Tiền Tiến đến. Ăn sáng xong, Thạch Chấn bảo Quan Bạch Vũ về ngủ rồi cùng mọi người ra trấn bày quán. 9 giờ sáng, hắn thu quán, mang cơm nắm và phần gỏi thịt nạc dưa leo đến cho Quan Bạch Vũ ăn trưa ở nhà sách. Sau đó về ngủ bù, chiều dậy chuẩn bị cho buổi tối.
Khoảng 5 giờ, cả nhóm về nhà ăn cơm, rồi hắn lại ra trấn bày sạp trước rạp chiếu phim. Quan Bạch Vũ và Thạch Tinh Hỏa thì chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau. Hắn biết mình không thể làm hết nên dạy cậu nhiều việc. Giá mà Thạch Tinh Hỏa lanh lợi hơn, hắn cũng để ở nhà phụ giúp, nhưng anh ấy ngây thơ đến mức ba loại gia vị kho trứng thôi mà cũng không thể tự làm.
6 giờ tối, người dân ăn xong bắt đầu đi dạo, sạp của Thạch Chấn bán rất chạy, lạc rang buổi sáng cũng bán kèm. Khoảng 9 giờ rưỡi thu quán, 10 giờ về, dọn dẹp xong 10 rưỡi đã lên giường. Hắn thấy giờ giấc này vừa sức, sau này có người nhà sang sẽ giao lại cho họ, còn mình thì mở thêm việc khác.
Một thanh niên dẫn bạn gái ghé mua mấy xiên lạp xưởng, cánh gà rán và đậu phụ khô, rất hào phóng. Một đứa trẻ đi ngang thèm quá, phụ huynh liền mua cho một xiên xúc xích. Lúc đang bận rộn, hắn bất ngờ thấy Quan Bạch Vũ xuất hiện. Ánh đèn vàng mờ ngoài rạp khiến gương mặt cậu trông càng dịu dàng.
“Sao em lại tới đây?” Thạch Chấn hỏi.
Quan Bạch Vũ nheo mắt, không giấu nổi niềm vui: “Ca, thi đấu cấp thị, em đạt giải ba!”
Hóa ra tối nay ăn cơm xong, Quan Kim Kim đã báo tin. Không chỉ đạt giải ba ở thành phố, cậu còn đứng nhất khối. Với trường Hạ Khâu vốn chưa từng có giải cấp thị, thành tích này lập kỷ lục, chắc chắn giúp cậu có suất vào trường trọng điểm.
“Giỏi lắm!” Thạch Chấn cười, thả một cây xúc xích vào chảo dầu. Hắn ít khi cho người nhà ăn đồ ở sạp vì còn nghèo, nhưng hôm nay muốn chiên cho cậu một phần thưởng.
“Không có gì đâu… cũng nhờ ca mua bài tập cho em.” Quan Bạch Vũ khiêm tốn, nhưng khóe môi vẫn cong lên.
Chiên xong, hắn rưới tương ngọt, rắc chút ớt bột rồi đưa cho cậu: “Không phải để no, đây là đồ ăn vặt, cũng là phần thưởng. Cố gắng thi tốt vào cấp ba, sau này thi đại học cũng đạt thành tích giỏi, anh sẽ thưởng thêm.”
Quan Bạch Vũ cười cong mắt: “Vâng!” Rồi đưa lại cho hắn: “Ca ăn cùng.”
Thạch Chấn định từ chối, nhưng thấy cậu kiên quyết, cuối cùng cũng cắn một miếng.