Chương 33

Thạch Chấn mới ra ngoài làm công chưa được bao lâu, tiền bạc còn chưa tích góp được là bao, nên năm nay hắn không có ý định về quê dịp thanh minh. Thay vào đó, hắn dự định dành dụm trong vòng vài tháng tới, để đến tháng 6 có thể về nhà một chuyến, đưa người thân trong nhà ra ngoài sống cùng.

Quan Bạch Vũ không biết chuyện này. Khi nghe Thạch Chấn nói muốn cùng mình đi tảo mộ, cậu cảm thấy hơi áy náy vì thật ra cậu đang giấu Thạch Chấn chuyện gì đó.

Sau khi nói chuyện đôi ba câu, Thạch Chấn vội vã lên thị trấn. Hắn còn phải mang cơm đến cho Tiền Tiến.

Đưa cơm xong, hắn tranh thủ ghé qua cửa hàng bán vòng hoa và các đồ cúng lễ để chuẩn bị cho lễ thanh minh. Mấy hôm nay cửa hàng nhập về rất nhiều đồ, hắn hỏi kỹ giá cả từng thứ, cuối cùng mua mười gói giấy thiếc và học thêm cách gấp ngân nguyên bảo.

Ngân nguyên bảo có nhiều kiểu gấp, hắn chọn kiểu đẹp nhất. Giấy thiếc không đắt, mỗi gói chỉ một tệ. Loại giấy này rất mỏng, một mặt màu vàng, mặt còn lại màu bạc, chỉ cần chà xát nhẹ thì lớp bạc sẽ bong ra.

Sau khi mua giấy, Thạch Chấn tiếp tục đi dạo quanh thị trấn. Nhưng giờ hàng tảo mộ bán không nhiều, ngay cả thứ gọi là “Ngân hàng thiên địa” cũng chẳng thấy đâu. Có lẽ chỗ này không nhập loại đó.

Thời này việc hoá vàng mã không dễ như sau này, muốn tìm đồ giá rẻ cũng không đơn giản. Chính vì thế mà các xưởng nhỏ thời này kiếm được rất nhiều tiền. Không ít người nhờ đó mà phát tài, nhưng cũng có không ít người sau lại tán gia bại sản.

Khi trở lại quầy hàng, Thạch Chấn thấy phần trứng kho và đậu phụ khô còn lại đã bán hết.

Tiền Tiến nói: “Có người mời khách, đồ không đủ nên mua sạch trứng với đậu phụ. Còn đầu heo thì chê không sang nên không lấy.”

Thạch Chấn gật đầu. Dù hôm nay có người bán cùng mặt hàng, nhưng vì là thứ bảy, khách vẫn đông, nên hàng của hắn bán gần hết. Có điều sau này chắc mỗi ngày chỉ hầm được ba cái đầu heo là cùng. Trứng kho và đậu phụ thì vẫn bán tốt, có phần dễ bán hơn cả đầu heo.

Về các món mới, hắn tạm thời chưa làm, vì muốn nhân dịp Thanh Minh kiếm được một khoản đã.

Nghĩ đến đó, Thạch Chấn quay sang nói với Tiền Tiến:

“Tiến này, mai cho tôi mượn xe đạp đi một chuyến lên thành phố Trường Khê, được chứ?”

Đi Trường Khê thì bắt xe buýt là tiện nhất, nhưng hắn muốn ghé nhiều nơi xem xét tình hình, tìm chỗ nào hợp để nhập hàng hóa. Mà đi bộ hay thuê xe ba bánh thì không tiện bằng đi xe đạp. Cùng lắm thì mệt chút thôi.

Tiền Tiến đồng ý ngay: “Được chứ!”

Thạch Chấn mỉm cười, rồi nói thêm: “Giờ tôi rảnh, để tôi trông quầy, cậu tranh thủ luyện mấy động tác đi.”

Đôi mắt Tiền Tiến sáng rực, lập tức ra một góc luyện tập.

Tuy chưa tập lâu, nhưng cậu rất tin tưởng Thạch Chấn và luôn kiên trì luyện từ cơ bản. Cậu mơ ước sau này sẽ trở thành cao thủ võ lâm.

Thạch Chấn làm ăn rất xởi lởi, nói năng khéo léo, hoàn toàn khác hẳn ông chú bán hàng chung với hắn, suốt ngày cắm cúi, không nói không rằng. Hắn thường cười tươi, gọi khách hàng rất thân thiện gặp phụ nữ lớn tuổi thì gọi “tỷ”, trẻ hơn thì gọi “muội tử”. Còn đàn ông ăn mặc chỉnh tề thì gọi là “lão bản”, nếu thấy nghèo khổ thì đổi sang “đại ca” cho dễ nghe.

Hắn mời chào khách khéo léo:

“Muội tử à, đầu heo nhà tôi mới hầm sáng nay, tươi ngon lắm, mang về làm thêm món, đảm bảo cả nhà thích!”

“Lão bản, con anh thích ăn nạc đúng không? Miếng này toàn nạc, tôi cắt bên này cho nhé!”

“Ca, anh mua nhiều vậy, tôi tặng thêm một miếng.”

Thạch Chấn trông dễ mến, tuy ăn mặc giản dị nhưng luôn sạch sẽ, gương mặt tươi cười khiến ai cũng quý mến. Nhờ đó, hàng của hắn không mấy chốc đã bán hết sạch. Sau đó hắn cùng Tiền Tiến thu dọn rồi đi tìm Thạch Tinh Hỏa để cùng về nhà.

Về tới nhà, cơm chiều đã nấu xong. Quan Bạch Vũ đã chuẩn bị bữa tối với món cải trắng hầm thịt trong nồi lớn, trên nồi đặt một cái xửng hấp cơm, bàn ăn có thêm đậu phụ khô xào tỏi.

Cả bốn người cùng ăn tối. Tiền Tiến ăn xong thì về nhà, còn Thạch Chấn và mọi người tiếp tục chuẩn bị cho ngày mai.

Trong lúc đó, Thạch Chấn kể về chuyến đi Trường Khê sắp tới cho Quan Bạch Vũ và Thạch Tinh Hỏa nghe. Trường Khê vài năm nay phát triển mạnh, vừa mới được nâng cấp lên thành phố, cách An Sơn trấn cũng không xa, nhưng người dân trấn nhỏ này hiếm khi có dịp lên thành phố.

Quan Bạch Vũ nghe vậy thì tròn mắt:

“Thành phố Trường Khê à… Ca đi sao? Xa lắm đó! Em còn chưa bao giờ được đi đâu!”

“Anh đi xe đạp thôi, một hai tiếng là tới.” Thạch Chấn cười nói.

Quan Bạch Vũ thầm sửng sốt đi tận mấy tiếng! Trước đây, lên thị trấn còn thấy xa, dù đi xe chỉ mất mười phút…

Thạch Chấn xoa dịu:

“Tiểu Vũ, hè này anh đưa em đi chơi. Ở đó có công viên lớn lắm, còn có thư viện nữa.”

Dù bản thân hắn cũng chẳng biết rõ gì về thành phố Trường Khê, nhưng hắn tin, đối với Quan Bạch Vũ bây giờ, thì thứ gì cũng sẽ thấy mới lạ.

Quả nhiên, Quan Bạch Vũ nghe vậy liền tràn ngập mong đợi.