Chương 29

Đừng nhìn thầy giám thị Trần với vẻ bề trên, ánh mắt khinh khỉnh, thật ra ông ta chỉ là một giáo viên cấp hai bình thường. Trước đó, ông ta vội vàng buộc tội Quan Bạch Vũ gian lận rồi bắt cậu làm bản kiểm điểm, chẳng qua là vì ông vốn không ưa cậu bé này và nghĩ rằng cậu sẽ không dám phản kháng.

Học sinh ở ngôi trường này phần lớn đều học hành bết bát, thầy Trần xưa giờ chẳng để tâm đến chuyện các em có nghiêm túc thi cử hay không. Với ông ta, kỳ thi này có cũng như không.

Nhưng ông không ngờ, Quan Bạch Vũ lại dám cứng rắn phản kháng, thậm chí còn dọa sẽ báo lên phòng giáo dục.

Nếu chuyện này bị làm lớn, cũng chẳng tốt lành gì cho thầy trò trong trường.

Lúc này, một giám thị khá cô Vương sốt ruột lên tiếng: “Thầy Trần, chuyện này nên bỏ qua đi là được rồi!”

Cô Vương không hiểu tại sao thầy Trần lại cứ cố chấp như vậy. Nếu là cô, cùng lắm cũng chỉ nhắc nhở một câu rồi thu bài thi, chẳng phải chuyện gì to tát. Dù có gian lận thì cũng chẳng thể đại diện trường thi cấp thành phố, nhiều lắm chỉ được điểm cao hơn một chút thôi, có gì quan trọng đâu.

Huống hồ, cậu học sinh kia có vẻ rất kiên cường, không hề tỏ ra chột dạ, rõ ràng không giống người có hành vi gian lận. Nghĩ vậy, cô Vương còn mỉm cười với Quan Bạch Vũ.

Thầy Trần cau có quát: “Em còn lý lẽ à? Em tưởng phòng giáo dục là nhà em mở chắc?”

Tuy quát lớn, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt thầy Trần đã bắt đầu dao động.

Quan Bạch Vũ không phải là người thích gây xung đột, ngày thường cậu luôn trầm lặng, sống khép kín, nhưng lại có khả năng quan sát cảm xúc người khác rất nhạy bén. Cậu nhìn ra thầy Trần đang sợ.

Quan Bạch Vũ nghiêm túc nhìn thẳng: “Phòng giáo dục không phải nhà em, nhưng cũng chẳng phải của thầy. Là giáo viên, thầy không nên vu khống học sinh. Em sẽ bảo ba em đến gặp phòng giáo dục, và đến cả trường thầy luôn!”

Cậu vốn định nói là “ca” sẽ đến, nhưng cuối cùng lại đổi thành “ba”.

Sắc mặt thầy Trần tái lại.

Ở nông thôn, người dân đôi khi rất giỏi la lối om sòm, cãi cọ không lý lẽ. Dù chưa chắc đã biết đi đâu để làm lớn chuyện, nhưng lỡ có người nhà học sinh đến tận trường gây rối thì cũng đủ mất mặt.

Thầy Trần đứng không nổi nữa, bối rối im lặng. Cô Vương liếc nhìn ông, rồi đi về phía Quan Bạch Vũ, dịu giọng: “Em đưa bài thi cho cô xem nhé. Em yên tâm, nếu không gian lận, tụi cô tuyệt đối không cho em điểm 0. Thầy Trần, tờ giấy kia thầy cũng cho tôi xem luôn.”

Quan Bạch Vũ đưa bài thi: “Cô ơi, chữ em trong bài thi và trên tờ giấy đó không giống nhau. Em không gian lận.”

Cậu nhận ra, thầy Trần đơn giản chỉ muốn gây sự với mình, dù không có chứng cứ rõ ràng cũng muốn ép điểm 0. Nhưng cô giáo này không mang ác ý, nên cậu không ngần ngại đưa bài.

Ở thời điểm hiện tại, năm 1994, lại còn là vùng quê nghèo, chuyện có một học sinh đạt thành tích đứng đầu khối thật sự rất hiếm. Những gia đình quan tâm đến chuyện học hành thường sẽ tìm mọi cách đưa con cái lên thị trấn học nơi có điều kiện giáo dục tốt hơn.

Còn ở ngôi trường này, đa phần học sinh không hứng thú học hành, chỉ đến lớp cho có lệ. Gia đình của Quan Bạch Vũ cũng chẳng khá hơn ai, cha nuôi cậu chỉ biết mắng và bảo cậu tự học, coi trọng là vậy nhưng thật ra chẳng giúp gì được nhiều. Tuy nhiên, trong khi những đứa trẻ khác sau giờ học còn bận giúp việc nhà hay đi chơi, thì Quan Bạch Vũ lại dành hết thời gian rảnh rỗi để đọc sách, chép bài.

Cậu thậm chí còn luyện viết đến mức chữ viết tay gần như giống hệt chữ in trong sách giáo khoa.

Lên cấp hai, một thầy giáo lớn tuổi thấy chữ cậu đẹp thì cho cậu một cuốn sổ tay để luyện thêm. Sau một thời gian, nét chữ của Quan Bạch Vũ gần như giống hệt thầy giáo ấy người từng học hành đàng hoàng trước khi thời thế thay đổi.

Về tờ “đáp án” mà thầy Trần tìm được chữ viết trên đó xiêu vẹo đến mức trừ chính người viết ra thì khó ai đọc nổi. Nội dung thì sai be bét, làm bài theo “đáp án” đó chỉ được tầm 30 điểm là cùng.

Cô Vương so bài thi xong, nhỏ giọng nói với thầy Trần: “Chữ viết hoàn toàn khác, đáp án cũng sai, rõ ràng không phải của cậu ấy. Để cậu ấy tiếp tục thi đi.”

Thầy Trần tuy tức tối nhưng đành thuận theo: “Xem như lần này chưa đủ chứng cứ, tha cho em. Nhưng ta sẽ để mắt tới, đừng hòng gian lận!”

“Em không gian lận,” Quan Bạch Vũ đáp chắc nịch: “Em tiếp tục làm bài đây.”

Môn Văn cần thời gian để làm bài viết, cậu sợ không đủ thời gian.

Thầy Trần không ngăn cản nữa nhưng vẫn đi theo vào phòng thi, còn đứng cạnh bàn cậu để canh chừng sát sao.

Hầu hết học sinh sẽ cảm thấy áp lực khi bị giám thị nhìn chằm chằm, Quan Bạch Vũ ban đầu cũng không quen. Nhưng rồi cậu tự nhủ nếu chỉ vì bị nhìn mà thi kém, chẳng phải tự mình làm mình thiệt sao?

Cậu nghiêm túc làm bài.

Phần đọc hiểu là điểm yếu của cậu trước giờ, vì giáo viên ít khi dạy rõ phần này. Nhưng những ngày gần đây, cậu luyện rất nhiều đề, so đáp án rồi tự rút kinh nghiệm. Vì thế, phần này cậu làm trơn tru.

Tới phần viết văn đề là “Tôi và…”, có thể viết về người thân, bạn bè, hoặc đồ vật. Quan Bạch Vũ không ngần ngại viết ngay nhan đề: Tôi và anh trai.

Trước đây, cậu chưa từng nhận được sự ấm áp từ người thân, cũng chẳng có thứ gì đáng quý để viết. Nhưng giờ đây, cậu đã có một người anh.

Bao nhiêu cảm xúc ùa về, đến mức cậu thấy giấy thi quá nhỏ, không đủ để viết hết điều mình muốn nói.

Khi thầy Trần thấy Quan Bạch Vũ chăm chú viết bằng nét chữ hành thư đẹp đẽ, mặt ông ngày càng đen lại. Ông vốn biết cậu không gian lận, nhưng vẫn khó chịu khi thấy cậu đạt kết quả tốt.

May là theo ông, học sinh trường này dù có giỏi văn đến đâu, thì cũng không thể khá ở các môn khác, nhất là toán.

Cuối giờ, khi chuông báo hết giờ thi vang lên, Quan Bạch Vũ cũng vừa viết xong. Cậu chờ thu bài, tận mắt thấy bài thi được niêm phong cẩn thận mới yên tâm.

Ra khỏi phòng thi, cậu không vội đi đâu, vì nửa tiếng nữa sẽ thi tiếp môn Toán.

Nhưng rồi có vài người tới hỏi chuyện sao hồi nãy cậu bị gọi ra ngoài? Nhiều người tỏ ra bất bình, nghĩ rằng giám thị kia quá đáng.

Cả khối lớp 9 có bốn lớp, chỉ có một lớp chọn, mà Quan Bạch Vũ luôn đứng đầu lớp ấy tức là đứng đầu cả khối. Ai lại đi gian lận từ mấy đứa có điểm thấp hơn mình?

Nhiều người nghi Diêm Giang Đào chính là người vu oan cho Quan Bạch Vũ.

Quan Bạch Vũ bị vây quanh, chẳng nói được câu nào.

Cậu cũng chẳng muốn giải thích gì thêm.

Phía sau, Diêm Giang Đào hừ lạnh.

Gì mà giỏi giang, gì mà học sinh ưu tú cậu ta không phục!

Cậu ta vốn muốn vu oan rồi khiến Quan Bạch Vũ bị điểm 0. Nào ngờ chẳng thành, lại còn khiến giám thị đứng cạnh Quan Bạch Vũ suốt buổi thi.

Mà Diêm Giang Đào lại ngồi ngay phía sau Quan Bạch Vũ!

Cậu ta đã tính nhờ bạn truyền đáp án, nhưng với thầy Trần đứng như tượng bên cạnh, làm sao dám?

Bài văn không viết xong, đề toán thì càng rối tung.

Nghĩ tới chuyện nếu bị ba biết thì tiêu đời, Diêm Giang Đào càng rối loạn.

Khi chuông vào giờ reo lên, ai nấy trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị thi Toán.

Toán là môn yếu nhất của Diêm Giang Đào, cậu ta thấy chẳng có chút hy vọng nào.

Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt Quan Bạch Vũ bỗng quay sang nhìn hắn, lạnh đến mức khiến hắn nổi da gà.

Diêm Giang Đào tức giận muốn đá Quan Bạch Vũ một cái, nhưng thầy Trần lên tiếng cảnh cáo, hắn đành thôi.

Toán là môn sở trường của Quan Bạch Vũ. Dù có gặp bài lạ, cậu cũng có thể suy luận để tìm cách giải.

Trái lại với Văn khi thầy cô còn không hiểu bài, thì học sinh học sao nổi?

Đề Toán vừa phát, các phần đầu cậu đều làm trôi chảy.

Thầy Trần đứng sát cạnh vẫn không làm cậu bị ảnh hưởng.

Thầy càng nhìn càng bực rõ ràng Quan Bạch Vũ làm bài rất tốt!

Nhưng bài có ba câu cuối rất khó, cậu làm được nhưng không chắc đúng. Câu cuối cùng thì chỉ viết được vài bước, không ra đáp án.

Cậu đành buông bút khi chuông báo nộp bài vang lên.

Cả lớp ùa ra ngoài ai nấy đều đói bụng.

Quan Bạch Vũ cũng vậy, vì anh cậu hứa sẽ mang cơm tới trường.

Vừa chạy xuống cầu thang, cậu đã thấy Thạch Chấn đứng đợi.

Hắn mặc bộ đồ đẹp nhất, cao lớn nổi bật, trông vô cùng bảnh bao.

Cậu thấy trong lòng tự hào.

Thạch Chấn mang theo hộp cơm inox hai tầng sáng loáng tuy đắt, nhưng có thể dùng lâu dài.

“Tiểu Vũ, ăn đi, anh làm vài món.” Thạch Chấn cười, đưa cơm.

Trong đó có gan heo xào hẹ, thịt vụn xào bao, thêm trứng chiên.

Quan Bạch Vũ cười rạng rỡ: “Ca ăn chưa?”

“Anh ăn rồi.”

Cả hai ngồi ở bậc thang bên sân thể dục.

Cậu mở hộp cơm, mắt sáng lên: “Nhiều đồ ăn quá!”

“Chỉ ba món thôi mà.” Thạch Chấn cười, đưa đũa.

Cậu ăn say sưa, đặc biệt thích món gan heo thứ nhiều người ghét nhưng cậu lại mê

Cách đó không xa, các giám thị vừa thu bài xong đang đi ra khỏi khu lớp học, vừa đi vừa trò chuyện. Thầy Trần thì vẫn không ngừng than phiền:

“Học sinh ở đây thật chán chẳng ra gì, đứa nào cũng lười học! Lại còn có đứa dám truyền giấy trong phòng thi.”

Nói đến đây, giọng ông ta cao hẳn lên, bắt đầu kể lể về “một học sinh” cứng đầu, bị bắt gian lận mà vẫn chối tội, không biết hối cải. Ông ta không buồn hạ giọng. Mà Quan Bạch Vũ và Thạch Chấn lại đang ngồi cách đó chẳng bao xa nghe rõ mồn một.

Thạch Chấn theo phản xạ quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng chạm thẳng vào thầy Trần. Hắn biết chất lượng giáo dục ở đây rất thấp, nhưng dù vậy, làm thầy giáo mà lớn tiếng bêu rếu học sinh như thế thì không ổn chút nào.

Thạch Chấn nhíu mày, ánh nhìn đầy bất mãn, khiến thầy Trần giật mình.

Ông ta không ngờ người nhà của “cái học sinh phiền toái kia” lại đang ở gần đó, hơn nữa còn nghe thấy hết. Bình thường, học sinh trong trường ăn uống đạm bạc, vậy mà Quan Bạch Vũ lại có người nhà mang cơm đến tận nơi, cơm lại phong phú như thế hiển nhiên là được cưng chiều, nếu bị uất ức thì người nhà sẽ không để yên.

Thầy Trần câm nín, rụt cổ không dám nói tiếp, chỉ lẳng lặng cùng mấy thầy cô khác đi về nhà ăn của trường.

Nhà ăn riêng cho giám thị là ở trong trấn, hôm nay nấu món thịt kho dưa, đậu hũ xào mộc nhĩ, thêm canh cà chua trứng. Mọi người thấy cũng ngon miệng, chỉ có thầy Trần là tiếp tục lẩm bẩm:

“Thịt gì đâu toàn mỡ, ăn sao nổi!” Sau đó lại quay sang phàn nàn về bữa ăn của học sinh: “Học sinh mà chỉ có mỗi đậu hũ với rau cải, sao mà đủ dinh dưỡng?”

Nghe xong, ai nấy chỉ biết im lặng, chẳng ai muốn nói gì thêm.

Về phía Quan Bạch Vũ, cậu ăn xong thì Thạch Chấn liền cầm hộp cơm rời đi.

Quan Bạch Vũ ngồi nhìn theo bóng hắn khuất xa, trong lòng ấm áp lạ thường. Sau đó, cậu quay lại lớp học để nghỉ ngơi.

Nhưng vừa vào lớp, cậu đã thấy cảnh tượng không thể chấp nhận nổi.

Chỗ ngồi của cậu vương vãi đầy cơm canh, sách vở, cặp sách bị đổ bẩn, lem nhem dầu mỡ. Bên trong là những cuốn sách quý, cả bài tập mà Thạch Chấn đã dành tiền mua cho cậu giờ đây có lẽ đã bị hỏng.

Quan Bạch Vũ lập tức lạnh mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diêm Giang Đào kẻ đang ngồi ngay bên cạnh, vẻ mặt ngang ngược như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Cậu làm?” Quan Bạch Vũ hỏi, giọng trầm xuống.

Diêm Giang Đào nhếch mép cười, giọng cà lơ phất phơ: “Đúng thì sao?”

Từ trước đến nay, Quan Bạch Vũ rất ít khi nổi giận. Cậu hiểu rằng tức giận chẳng giải quyết được gì. Nhưng lúc này cảm giác uất nghẹn dâng trào.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: [Lấy cái ghế mà phang thẳng vào mặt tên này!]