Thạch Chấn rời đi, Quan Bạch Vũ cũng đứng lặng một lát rồi mở cửa ra ngoài.
Phòng của cậu nằm cạnh một lối mòn đất bùn, đi men theo con đường nhỏ băng qua mảnh vườn rau là đến nhà cha nuôi.
Nhà của cha nuôi nhìn từ phía trước có vẻ là căn nhà hai tầng nhỏ, nhưng thực ra phía sau chỉ có một tầng. Tường ngoài còn chưa được trát vôi, vì đến lúc xây tiếp thì không còn tiền.
Trong thôn, ngoài chuyện trồng trọt, một số người còn đi làm thuê ở xưởng hoặc làm thêm việc khác nên cũng có thu nhập kha khá. Ai khá giả thì cất được nhà lớn, còn không thì cũng cố dựng một căn nhỏ. Riêng cha nuôi của cậu thì vẫn luôn thất nghiệp, có đi bán măng, bán cá linh tinh trên trấn nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Nguồn sống chính của nhà họ là từ việc trồng trọt và nuôi tằm.
Khi Quan Bạch Vũ đến, trời còn sớm. Dù cửa lớn đóng kín, nhưng ánh sáng vẫn hắt ra từ bên trong. Cậu gõ cửa, liền nghe tiếng then cửa bị rút ra. Người mở cửa là mẹ nuôi – Trương Tú Mỹ.
Trương Tú Mỹ vốn là người đẹp thời trẻ, nhưng giờ đã ngoài bốn mươi, thân hình gầy guộc, lưng hơi còng, không còn phong thái năm xưa.
Thấy Quan Bạch Vũ, vẻ mặt bà ta rõ ràng không vui. Bà chưa từng thích cậu.
Chồng bà – Quan Quảng Quốc – mất cha từ sớm, mẹ chồng là người đứng ra lo liệu mọi chuyện trong nhà. Ngay từ đầu, mẹ chồng đã không ưa Trương Tú Mỹ, bảo rằng bà nhỏ người, yếu ớt, không làm được việc.
Về sau, dù bà sinh liền mấy đứa con, chưa từng có thai trót lọt, vẫn bị mẹ chồng bắt bẻ đủ điều. Bà còn nhớ, có lần mẹ chồng mua một miếng đậu phụ về thêm thức ăn, bà chỉ ăn nhỉnh hơn một miếng cũng bị mắng té tát.
Rồi sau đó, mẹ chồng mang Quan Bạch Vũ về nuôi. Không phải con ruột, bà càng khó có tình cảm, nhất là khi sau này bà sinh được con mình.
Lúc bà mang thai, mẹ chồng tạm có thái độ tốt nhưng vừa biết là con gái thì lập tức xoay người lên giường nằm, nói đau lưng không chăm bà được. Bà phải một mình nuôi con.
Khi con gái bà mới vài tháng tuổi, đúng dịp mẹ chồng tròn 60 tuổi, chị chồng đem tặng một con gà. Hồi đó còn khó khăn, ăn được miếng thịt là quý, lúc sinh con bà chỉ được ăn trứng, chẳng được ăn thịt. Nhìn mẹ chồng hầm gà, bà thèm đến nuốt nước bọt, tưởng cũng được chia đôi ba miếng, nhưng không mẹ chồng ăn một mình, chẳng cho bà chút nào.
Chuyện như thế, nhiều không đếm xuể. Có lần cháu trai bên nhà mẹ đẻ đến chơi, mẹ chồng nhất quyết không cho vào. Hễ mất món gì là đổ cho bà ăn cắp. Mua được chút đồ ngon là giấu tiệt trong phòng, bà không được đυ.ng.
Trước khi Quan Bạch Vũ được đưa về, tất cả việc nhà đều do vợ chồng bà làm. Dù là bà đang nuôi mẹ chồng, nhưng vẫn bị bà ta mắng chửi cả ngày.
Cho nên, dù là mẹ chồng hay Quan Bạch Vũ – đứa trẻ do bà ta mang về nuôi bà cũng chẳng có chút thiện cảm nào.
Khi sinh con gái, bà từng muốn tìm người khác nuôi Quan Bạch Vũ. Nhưng mẹ chồng lại vì bà chỉ sinh con gái mà nhất quyết giữ cậu bé lại.
May là chồng bà vẫn thương con gái ruột nhiều hơn.
Bà liếc nhìn Quan Bạch Vũ: “Mày tới làm gì?”
Quan Bạch Vũ đáp: “Mẹ… con có chuyện muốn nói với cha mẹ.”
Nhà cha nuôi của Quan Bạch Vũ cũng là nhà đất, tầng trên chỉ là một gác gỗ nhỏ, cầu thang cũng hẹp và ọp ẹp.
Lúc này, cả ba người trong nhà đang ngồi dưới tầng một. Em gái đang làm bài tập, cha nuôi thì đang bó chổi.
Thấy cậu bước vào, hai người cùng ngẩng lên nhìn.
Cha nuôi của cậu tên Quan Quảng Quốc, hồi đó mấy anh em họ đều đặt tên có chữ “Quốc”. Quan Quảng Quốc lấy vợ không muộn, nhưng sinh con thì muộn. Tuy em gái của Quan Bạch Vũ chỉ kém cậu hai tuổi, nhưng ông ta đã ngoài bốn mươi, tóc đã bạc lưa thưa.
“Có chuyện gì?” Quan Quảng Quốc hỏi.
Quan Bạch Vũ đáp: “Anh họ con tới tìm con.”
Rồi cậu kể chuyện Thạch Chấn. Trước đây Thạch Chấn từng tìm cậu vài lần, toàn vào buổi tối, lúc ấy trời lạnh, không ai ra ngoài, nên chẳng ai thấy.
Dù hai nhà chỉ cách nhau tầm mười mét, Quan Quảng Quốc cũng không hay biết.
Ông cau mày: “Mày định về đó hả? Vậy tiền mày mượn tao định bao giờ trả?”
Quan Bạch Vũ hơi khựng lại: “Con không định về… Anh họ con là họ hàng bên mẹ ruột, mà mẹ con đã mất rồi…”
Trương Tú Mỹ – người hay tám chuyện với hàng xóm – nghe nhắc đến cái tên Thạch Chấn thì hỏi: “Là cái cậu thuê nhà ở của Kiến Quốc đó à? Chính nó còn phải thuê nhà, làm gì lo được cho mày. Cẩn thận bị nó lừa sạch tiền!”
Nói rồi bà ta liếc nhìn Quan Bạch Vũ với vẻ không ưa.
Sự ác cảm đó, còn có nguyên do khác.
Mẹ chồng bà lúc trẻ chắc cũng để dành được chút tiền. Bà còn cho rằng khi mang Quan Bạch Vũ về nuôi, có thể ông bà nội của nó cũng cho chút tiền. Dù sao người đã mất, theo lý cũng phải để lại chút ít vài trăm hay 1 ngàn tệ gì đó. Nhưng cuối cùng chẳng có xu nào, còn tang sự cũng do vợ chồng bà đứng ra lo liệu.
Hồi đó nhà họ vừa mới dựng được căn nhà, lấy đâu ra tiền? Cuối cùng phải vay nợ chồng chất.
Trương Tú Mỹ vẫn luôn nghi ngờ số tiền kia bị Quan Bạch Vũ giấu đi.
“Con không có tiền” Quan Bạch Vũ nói nhỏ.
Trương Tú Mỹ hừ một tiếng, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Rồi rồi, biết mày không có tiền! Giờ có anh họ rồi thì sau này muốn học hành thì sang đó mà xin, đừng có tới đây đòi. Dù sao nhà này cũng chẳng cần mày nuôi dưỡng lúc về già.”
Mẹ chồng bà rõ ràng có tiền, nhưng từ nhỏ đến lớn tiền học của Quan Bạch Vũ toàn là nhà này chi trả. Bà vốn đã khó chịu từ lâu.
Những năm gần đây mẹ chồng mất rồi, tiền học của Quan Bạch Vũ vẫn do vợ chồng bà lo, khiến bà càng bực bội.
Chỉ vì cậu viết giấy nợ 4.000 tệ hứa sau này trả lại, họ mới cố gắng chi tiếp.
“Con chỉ muốn vay…” Quan Bạch Vũ nói.
“Nhà này cũng chẳng có tiền cho vay đâu! Hôm trước Tiểu Hồng bệnh, tao phải dắt con bé lên trấn khám, còn phải vay bên nhà mẹ đẻ!”
Bà nói thật, họ đang không có đồng nào. Hồi lo tang sự, bà cùng chồng đến nhà em trai mẹ chồng vay tiền, khóc lóc mới được đúng 50 tệ.
Hai đứa con đang tuổi ăn học, nhà cửa mới xây, nợ cũ chưa trả xong… Bà thật sự kiệt sức.
Quan Bạch Vũ im lặng.
Thật ra, cậu vẫn chưa xác định được tương lai sẽ làm gì.
Cậu học tốt nhưng người nhỏ gầy, dân làng bảo nhìn là biết chẳng làm được việc nặng. Có người khuyên nên học trung cấp sư phạm, sau này về làm giáo viên tiểu học.
Cậu cũng từng định thế nhưng học trung cấp thì cần tiền. Nếu bỏ học đi làm luôn, có khi còn đỡ hơn.
Nhưng cậu chẳng tìm được việc. Trước đây mỗi kỳ nghỉ hoặc cuối tuần, cậu lên trấn tìm việc, nhưng mới mười sáu tuổi, người thì gầy gò, chẳng ai thuê.
Cân nhắc kỹ, cậu thấy bản thân nên tiếp tục học. Dù tốn tiền, nhưng ba năm nữa tốt nghiệp có thể kiếm được công việc ổn định.
Vì thế, cậu từng thẳng thắn nói với cha nuôi là muốn vay tiền học tiếp, còn viết giấy nợ đàng hoàng.
Tính từ nhỏ tới giờ, tiền ăn ở, học hành của hắn tiêu tốn không ít – nếu cộng lại thì giấy nợ 4.000 tệ cũng không hề quá.
Nhưng giờ, cha nuôi không muốn cho mượn nữa.
Quan Bạch Vũ có phần hoang mang. Cậu lại nghĩ tới Thạch Chấn... [Liệu Thạch Chấn có bằng lòng cho cậu vay tiền không?
Hay là… cậu phải bỏ học?]