Ngày 14 tháng 3 năm 2022, lúc 7 giờ tối, tại đài truyền hình địa phương thành phố J.
Một nữ MC ngoài 30 tuổi, ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest màu tối đang đọc bản tin tối:
“Doanh nhân nổi tiếng Thạch Chấn đã qua đời lúc 5 giờ sáng ngày 12 tháng 3 tại bệnh viện, hưởng dương 46 tuổi.”
Sau đó, người dẫn chương trình điểm lại những thành tựu nổi bật của Thạch Chấn trong suốt sự nghiệp. Cuối cùng, cô kết lại:
“Trong suốt 20 năm qua, ông Thạch đã quyên góp tổng cộng 170 triệu cho các tổ chức từ thiện. Theo di chúc của ông, toàn bộ tài sản sau khi qua đời cũng được chuyển giao cho các quỹ từ thiện…”
Trên màn hình tivi, hình ảnh chuyển sang buổi lễ truy điệu.
Dù là một trong những người nộp thuế cao nhất thành phố J, lễ truy điệu của Thạch Chấn lại được tổ chức đơn giản đến bất ngờ đúng với lối sống cần kiệm của Thạch Chấn trong suốt cuộc đời. Dẫu vậy, buổi lễ vẫn chật kín người đến viếng đủ mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp, từ người nghèo khó đến giới nhà giàu ai cũng mang gương mặt buồn thương. Bởi họ ít nhiều đều từng nhận được sự giúp đỡ của Thạch Chấn.
Thạch Chấn không có con cái. Cả cuộc đời ngoài kiếm tiền, Thạch Chấn chỉ có một đam mê duy nhất là làm từ thiện. Với một người như thế, ai mà không kính trọng?
Ngày 12 tháng 3 năm 1994, lúc 5 giờ sáng dưới chân cầu Văn Hoa, thành phố J.
Cây cầu mới xây bắc qua một con sông lớn ngoại thành. Bên dưới mái vòm cầu khá rộng, trở thành nơi trú ngụ tạm thời cho trẻ nhỏ trong vùng và những người vô gia cư. Mùa xây dựng đang sôi động, xung quanh cầu vẫn còn nhiều cánh đồng chưa giải tỏa hết.
Thạch Chấn tỉnh lại trong cái lạnh tê tái. Dù đang khoác áo bông và quấn thêm mấy lớp túi da rắn, hơi lạnh vẫn xuyên qua người. Vì nơi hắn nằm không phải một căn phòng ấm áp mà là mái vòm đá lạnh lẽo của cây cầu.
Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào khối đá bên cạnh, im lặng nhìn quanh. Mọi thứ quá quen thuộc.
Nơi này, hắn đã từng ở.
Năm 18 tuổi, hắn rời ngôi làng nghèo miền núi cùng người anh họ Thạch Tinh Hỏa. Sau nửa ngày đi bộ, nửa ngày ngồi máy kéo, một ngày xe buýt, cuối cùng hai người đến được thành phố J với chưa đầy trăm tệ trong túi.
Tiền không đủ để thuê nhà trọ mà đối với họ nơi ngủ không nhất thiết phải là nhà. Vậy là họ chọn ở tạm dưới chân cầu Văn Hoa nơi vừa được xây xong, xung quanh vẫn còn hoang sơ.
Họ ở đây gần một tháng, trước khi tìm được công việc và dọn vào công trường sinh sống.
Thạch Chấn sinh ra ở vùng núi tỉnh Z nơi bảy phần là núi, chỉ một phần đất canh tác. Ngày đó, quê hắn nghèo xơ xác. Cả làng quanh năm chỉ trông cậy vào việc trồng nấm hương rồi phơi khô, gánh bộ ra chợ đổi lấy ít tiền.
Hắn từng nghĩ cả đời mình sẽ sống mãi nơi núi rừng đó. Làm lụng, lấy vợ, sinh con rồi sống cuộc đời của người nông dân nghèo. Nhưng rồi thế giới bên ngoài dần truyền tới những tin tức mới. Một cô giáo thực tập từ thành phố J lên dạy học, bị đau ruột thừa và chính hắn đã cõng cô suốt đêm ra bệnh viện.
Cô giáo đã khuyên hắn hãy ra ngoài tìm cơ hội.
Và hắn quyết định dành số tiền cả năm trồng nấm tích lũy được, đúng vào năm tròn 18 tuổi, hắn cùng Thạch Tinh Hỏa lên đường.
Thế giới bên ngoài khiến họ choáng ngợp. Những tòa nhà cao tầng, những chiếc ô tô, những con người ăn mặc đẹp đẽ… Trong lòng Thạch Chấn bừng cháy khát khao phải kiếm tiền, phải sống một cuộc sống giàu có.
Từ đó, hắn bắt đầu con đường phấn đấu không ngừng.
Thạch Chấn hít sâu, hơi thở phả ra thành làn khói trắng giữa buổi sáng lạnh. Bên cạnh, có tiếng động khẽ một bà lão vô gia cư đang nhóm bếp nấu cháo. Bà sống dưới cầu, ban ngày đi xin ăn, đêm về ngủ trong túp lều dựng bằng nilon và gạch vụn.
Thạch Chấn không nói gì, chỉ âm thầm bắt tay vào dọn dẹp khu vực quanh cầu nơi hắn và anh họ từng sống. Hành động của hắn đánh thức Thạch Tinh Hỏa, người anh họ khù khờ, hơn hắn 4 tuổi nhưng ngây ngô vì bệnh bẩm sinh. Anh mơ màng hỏi: “A Chấn, em làm gì vậy?”
Thạch Chấn nhìn Thạch Tinh Hỏa thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Dọn dẹp lại chỗ này. Anh cũng đến phụ một tay đi.”
“À, được!”
Thạch Tinh Hỏa lập tức xắn tay áo làm theo. Trong lúc dọn, anh thỉnh thoảng lại quay sang hỏi:
“Cái này giữ lại không?”
“Cái này để đâu?”
Mỗi lần được trả lời, anh lại gật gù đáp một tiếng to: “À à, hiểu rồi!”