Kichirou sau khi tập luyện xong thì chuẩn bị thay đồ về lớp, chợt một đàn anh đi tới bắt chuyện.
- Ê Masachiko này, em có tập gì không mà chạy khỏe thế?
Nãy giờ đàn anh này có để ý, Kichirou dù chạy hơn 500m mà người mồ hôi không đổ mấy trông rất thảnh thơi không giống thường ngày mấy, còn nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Kichirou gãi gãi mũi.
- Anh biết tiềm năng bộc phát chứ? Anh hiểu mà.
Đàn anh mặt kinh ngạc rồi đập hai tay vào nhau.
- Ồ, thì ra là vậy sao, haha Masachiko này, em có muốn tham gia giao lưu với các trường khác tuần sau không? Anh thấy em nhất định là có xác xuất rất cao đè bẹp hết bọn họ.
Đàn anh khoác vai Kichirou bắt đầu vẽ tương lai, Kichirou cười nhạt không tiếng động lùi vài bước, rồi vẫy tay chào.
- Thôi em phải vào lớp, tạm biệt đàn anh Nakamikaze.
Đàn anh nhìn Kichirou chạy nhanh vậy hơi ngẩn người rồi gãi gãi đầu.
- Thằng nhóc này thật sự là nhanh mà.
Cảm thán một câu, đàn anh cũng bắt đầu thay đồ.
Kichirou về lớp, Hyuga đang nằm gục mặt trên bàn, trên đầu để một quyển sách.
Kichirou đi lướt qua không muốn làm Hyuga thức giấc, cậu vẫy tay chào Mai đang ngồi một bên.
- Buổi sáng tốt lành, bạn học Sakura.
Mai ngẩng đầu lên, mái tóc hôm nay của cô hơi rối, khuôn mặt thường ngày hồng hào hôm nay lại có chút trắng vì vậy làm quầng thâm mắt cô càng hiện rõ.
- Chào buổi sáng, bạn Masachiko.
Cô yếu ớt chào rồi cắm đầu học bài, Kichirou cũng hơi kinh ngạc với tạo hình mới của Mai nhưng cậu không nói gì thêm rồi về chỗ, hôm nay có vẻ Mai không muốn nói chuyện, cậu cũng đành chịu.
Mai lúc này viết viết vài cái rồi đảo mắt nhìn quanh, thấy Kichirou không để ý bên này, cô mới lấy điện thoại ra mở ứng dụng trò chuyện ra nhắn tin với ai đó trông cô lúc này rất mờ ám.
Kichirou khi về chỗ, tay chống cằm nhắm mắt lại như đang ngủ nhưng lúc này cậu đang dùng góc nhìn thượng đế nhìn xung quanh, từ lúc có siêu năng lực này cậu thường hay mở góc nhìn thứ 3 nhưng cũng chỉ nhìn quanh bản thân vài mét không bao quát nhiều được.
Nhưng chuyện hôm qua thật sự làm cậu hơi khó quên, lúc này cậu dùng góc nhìn thượng đế đánh dấu hết bạn bè và người thân, Hyuga, Mai, Hana, Haruka còn một người tên Eiji thì Kichirou hơi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy đang ở gần trường nên tiện đánh dấu luôn, sau khi làm xong hết những việc này Kichirou mở mắt ra thở phào, nếu họ thật sự gặp nguy hiểm thì Kichirou có thể dùng siêu năng lực để cứu họ nhanh chóng, đời luôn là thứ bất ngờ không thể lườn trước như Kichirou kiếp trước vậy, giờ cậu đã có sức mạnh, việc bảo vệ người xung quanh mình là điều hết sức quan trọng.
Nhưng khi Kichirou mở mắt, bên kia Hyuga bỗng bật dậy rồi lùi ra phía sau vào thế thủ, Kichirou cùng Mai giật mình, Mai tay trượt suýt làm rớt điện thoại, Kichirou cũng bật dậy nhanh chóng rồi quay đầu nhìn Hyuga.
Hyuga mơ mơ màng màng nhìn xung quanh rồi gãi đầu, quay sang Kichirou hỏi.
- Ê Kichirou, nãy tao cảm nhận có ai đang nhìn chăm chú tao ấy, mày biết ai không?
Kichirou lòng giật thót, vậy mà Hyuga có thể cảm nhận đánh dấu ư, điều này cũng hơi quá rồi, lực cảm nhận của cậu ta cũng vượt xa con người mấy căn nhà rồi.
Kichirou hít sâu rồi trả lời.
- Có cái gì đâu, mày tưởng tượng thôi, làm tao hết hồn tưởng chuyện gì.
Nghe Kichirou nói Hyuga cười ngượng gãi gãi đầu.
- V... Vậy à, thế tao xin lỗi nhé.
Kichirou chỉ tay về phía Mai, Mai nhìn Kichirou hơi nghi hoặc, tay khẽ siết điện thoại.
- Mày cũng nên xin lỗi bạn học này nữa, mày vừa này ngố ngố làm cô ấy giật mình này.
Nhìn tay Kichirou chỉ, Hyuga cũng khẽ cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi bạn học!
Mai giật mình xua xua tay.
- Kh... Không có gì đâu.
Kichirou hài lòng gật đầu trước thái độ của Hyuga, rồi cũng không nói gì thêm, ngồi xuống lấy sách ra học bài.
Giờ trong lớp hơi yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách cùng tiếng Hyuga ngáy ngủ.
Giờ ăn trưa, Kichirou lại lấy cớ đi ngủ tới sau trường, Haruka hôm nay không đến như thường ngày, cậu cũng chẳng bận tâm mấy, dù gì cũng chỉ thêm một người tạo không khí thôi.
Kichirou dừng thời gian rồi dùng niệm lực bay lên trời phóng đi nhanh chóng.
Shinjuku, tại một nhà tòa nhà 3 tầng khá lớn ở trung tâm.
Tầng triệt tòa nhà là một quán bar, buổi đêm quán bar này sẽ mở cửa đón khách, tầng 2 là khu vực nghỉ ngơi, tầng 3 là phòng của boss nhưng nói vậy thôi, đây là tòa nhà của một băng đảng Yakuza ngụy trang thành.
Tại văn phòng boss, thủ lĩnh băng Yakuza này là Kobeno Hazashime, ông ta là một người đàn ông trung niên cường tráng, trên mặt là một vết sẹo dài từ trán đến khóe mắt, nó là một trong những biểu tượng của ông ta, ông ta lúc này đang mặc một bộ vest sọc đen xám trang trọng, đối diện ông ta là gã hơi béo, trên người trang phục trông như mấy tên thích khoa trương sự giàu có của bản thân, giờ đây vẻ mặt của gã này trông rất vui mừng như trúng một mỏ vàng lớn.
- Ông Kobeno, ông hãy tin tôi, món đầu tư này vô cùng có lợi nhuận.
Ông Kobeno nhìn gã trước mắt, trong mắt không lộ ra chút tình người nào, ông hỏi.
- Đây là vụ đầu tư thứ 3 anh đã khuyên tôi, vụ thứ nhất lỗ 10 triệu yên, vụ thứ 2 lỗ 40 triệu yên, còn vụ thứ 3?
Gã béo có chút nuốt nước bọt, giọng điệu chợt cao vυ"t lên.
- Làm gì có chứ! Chỉ mới có vài tháng ông lại muốn có lợi nhuận nhanh sao! Ông phải có tầm nhìn kinh doanh chút chứ!
Gã béo càng nói giọng càng cao, một bên ông Kobeno không nói gì, nhẹ dùng ngón tay gõ gõ bàn.
- Anh nói xong chưa?
Gã béo im bặt, ông Kobeno nói tiếp.
- Anh nên biết...
Ánh mắt ông Kobeno lạnh hơn.
- Anh hiện giờ là con nợ của chúng tôi.
Gã béo nuốt khan, đổi mặt, cười xoa hai tay vào nhau, trên mặt nụ cười nịnh nọt hiện rõ.
- A, ông Kobeno này, lúc này là tôi quá lời cho tôi xin lỗi, tôi cam đoan với ông món đầu tư này chỉ cần ông đầu tư thì toàn bộ nợ sẽ được trả sạch sẽ không những thế còn có thể cho ông lợi nhuận.
Ông Kobeno nhìn gã béo một cách sâu sắc, gã béo đổ đầy mồ hôi, trong lòng như đang bị một con thú săn mồi nhìn chằm chằm.
- Được thôi...
Gã béo khi nghe lời này cưới hớn hở nhưng lời sau làm nụ cười gã béo tắt ngấm.
- Nếu trong vòng 3 tháng không hoàn trả toàn bộ nợ và tiền lãi thì tôi không chắc mình sẽ làm gì anh đâu.
Giọng ông Kobeno rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng biết mấy cái trò của Yakuza, gã béo cũng không ngoại lệ, tiền nợ, tiền lãi, tiền đầu tư tới 3 tháng sau cũng là hơn 1,5 tỷ yên.
Gã béo khó khăn mỉm cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
- Cảm ơn ông Kobeno vì đã bố thí.
Ông Kobeno gật đầu.
Nhưng trong lúc hai người đang nói chuyện, Kichirou giờ đang đại khai sát giới ở dưới tầng, chuyện này phải kể từ 15 phút trước.