Giờ ăn trưa, Kichirou đi ra sau trường đợi Haruka đến.
- Yaho, tôi đến rồi nha.
Haruka không biết ở đâu chui ra tuy nhiên Kichirou đã dùng góc nhìn thượng đế để theo dõi xung quanh nên đã nhìn thấy Haruka nhưng muốn cho cô vui nên giả vờ giật mình.
- Ồ, ra là cậu tới rồi à.
Hai người, người đứng người ngồi, nói chuyện mấy câu thì Kichirou đứng dậy, vươn vai, nhìn đồng hồ.
- Ok, ổn rồi, giờ này đi chơi là vừa.
Kichirou nắm vai Haruka, thế giới mắt hai người đã trở thành màu xám trắng, Haruka rốt cuộc vẫn chưa quen với cảnh này nên trong lòng vẫn còn chút giật mình.
Kichirou thấy vậy không cười cũng không trêu.
- Cần tôi cõng cô đi không?
- Ồ? Muốn chiếm lợi từ tôi sao~
Haruka giả vờ ngượng ngùng làm mặt Kichirou tối sầm, khẽ siết nắm đấm bên tay kia, răng hơi nghiến khẽ thốt ra lời nói từ miệng.
- Cô bớt bớt hộ tôi...
- Lè~
Haruka lè lưỡi, Kichirou thở dài, không đợi cô trêu chọc nữa mà kéo cả người Haruka lên lưng cõng cô đi cho nhanh.
- Ê này! Từ từ.
Trên đường đi, tốc độ Kichirou không ngừng tăng tốc tránh hết mọi chướng ngại vật, Haruka trên lưng thì không ngừng hét lên sợ hãi, tốc độ của Kichirou quả thật hơi kinh khủng dường như Haruka trên lưng cậu chẳng có tí cân nào.
- Tới rồi.
Hai người đứng trong một căn nhà bỏ hoang cách xa trường vài kilomet, cách căn nhà này vài khu nhà là phố Omotesando, là một khu phố hiện đại của Shibuya, Kichirou quả thật là chưa đi tới nơi đây lần nào, hồi nhỏ thì ở nông thôn giờ lên cấp 3 thì toàn là ở nhà chẳng thèm đi nhìn thế giới.
Haruka nhìn Kichirou một cách kì lạ, tay ôm chặt hai vai, khuôn mặt hoảng sợ.
- Nè nè! Nãy tui giỡn thôi! Đừng có làm gì nha!
- Câm mồm!
Kichirou thật sự là hai tai suýt tí rụng vì nghe Haruka nói chuyện, thật sự là cái gì cũng có thể nói, vài giây là nói một câu không ngừng làm cái hướng nội trong Kichirou tăng trưởng đáng kể, cậu thề sẽ không bao giờ nói chuyện với những người như này nữa.
Nghe tiếng quát của Kichirou, Haruka cũng rút lại vẻ mặt, đứng thẳng vươn vai, thế giới đã trở về có màu sắc, Kichirou là người bước ra khỏi nhà hoang này đầu tiên rồi chạy biến mất, Haruka cũng đã chuẩn bị xong chạy theo Kichirou.
Hai người đi chơi lòng vòng quanh phố, thấy món nào ngon là mua ngay, à là Haruka mua, Kichirou thì hết tiền rồi, nay Hana chẳng đưa cho cậu tí tiền nào để đi chơi.
- Ê cậu đưa tôi về nhà được không?
- Làm gì?
Kichirou hỏi, hơi ngạc nhiên với ý muốn của Haruka, lần nào cũng là về nhà, thấy năng lực cậu là đòi về nhà ngay, thật sự là hơi bị yêu ngôi nhà quá đáng.
- Tôi cần về lấy đồ.
Haruka mắt chớp chớp, tỏ vẻ đáng yêu, Kichirou thì nhăn mặt xua xua tay, mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, Kichirou ngước nhìn đồng hồ.
- Nếu giờ tôi dùng dừng thời gian thì tôi phải chạy hết tốc lực mới về đến trường được, không có thời gian đưa cô về nhà đâu.
- Xì, keo kiệt.
Haruka bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với lời nói của Kichirou nhưng rồi có một sáng kiến bỗng vụt qua não cô.
- Thế... Chúng ta cúp học đi.
Bụp! Kichirou vỗ vào trán Haruka, mặt nhăn lại.
- Biến biến, cúp cái gì mà cúp.
Kichirou đi nhanh về phía trước không đợi Haruka nói.
- Đợi tôi với!
Haruka chạy nhanh đến, hai người đến một góc khuất, Kichirou nắm vai Haruka, thế giới trở về màu xám trắng, Kichirou như cũ cõng Haruka chạy về trường, Haruka thì chẳng nói gì dọc đường nữa, mặt xị xuống không vui.
Kichirou thở dài não nề, cậu thật sự chẳng giỏi nói chuyện hay tương tác với phụ nữ mà.
- Haiz... Thôi được rồi, nói địa chỉ nhà cô đi.
Kichirou bất lực với Haruka rồi, Haruka sáng mắt lên, cười hì hì nhìn xung quanh chỉ hướng cho Kichirou.
- Bên phải~ Bên trái~
Cứ thế Kichirou lại chạy liên tục nửa tiếng mới tới một khu chung cư lớn, dựa người vào tường, Kichirou thở phì phò như trâu cày đã kiệt sức, còn Haruka thì vui vẻ vừa nhún nhảy vừa đi vào chung cư.
- Này muốn vào nhà tôi uống nước không?
Haruka hỏi vu vơ, Kichirou thì chẳng bận tâm xua xua tay, giọng đứt quãng.
- Th... Thôi... Đi... Đi đi... Tôi... Nghỉ ngơi... Tí... Rồi... Về...
- Giọng cậu yếu quá, còn nhỏ nữa, tôi không nghe gì hết.
Haruka bĩu môi, nhưng vẫn hiểu ý của Kichirou nên đã chạy đi.
Kichirou nghỉ ngơi đến khi thời gian hồi của dừng thời gian kết thúc thì đứng dậy, đi về phía xa.
Haruka trên nhà nhìn Kichirou đi, mặt rơi vào trầm tư, nói thật đến bây giờ cô vẫn chẳng thể tin nổi là chuyện siêu năng lực là thật, hôm nay vốn muốn kiểm tra xem, thật sự là cô đã nghĩ hôm qua là cô bị ảo giác thật, Kichirou vốn không tồn tại, hôm qua là giấc mơ mà cô đã tự tưởng tượng ra nhưng hôm nay đã chắc chắn, thứ gọi là Sacred gear mà Kichirou nói có thể là thật, nếu vậy thì may mắn của cô đã chạm nóc, có thể con người cả đời cũng chẳng thể tìm được một người nào có siêu năng lực, vậy mà cô chỉ vu vơ là gặp được, miệng cô không khỏi mỉm cười ngu ngơ.
Nhưng một vấn đề lại xuất hiện trong đầu, nếu theo một quy luật nào đó trên mạng mà cô đã từng đọc, nếu là một người bình thường mà đứng chung với một kẻ quái dị khác người hay những sự kiện phi lí trong những bộ phim thì xác định cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn và có thể nói là gặp những sự kiện phi phàm thường xuyên hơn rồi sẽ chết yểu lúc nào chẳng biết, dù năng lực Kichirou là dừng thời gian trông có vẻ quá mạnh nhưng nếu có một kẻ có Sacred gear khác có thể gϊếŧ cậu trước lúc cậu dừng thời gian thì sao, nếu cô đoán đúng thì trước khi Kichirou sử dụng dừng thời gian thì cậu sẽ phải gọi tên Sacred gear của cậu là The World mới có thể dừng thời gian.
Haruka nằm dài trên sofa, quần áo cô đã thay ra, mặc một bộ áo ngủ bình thường, cô lấy điện thoại ra định nhắn tin kể cho bạn bè về những sự kiện hôm nay, nhưng rồi cô nghĩ lại, nếu nói với họ rồi họ đồn lên mạng, dù không có người nào tin, nhưng những người mang Sacred gear khác nếu biết được họ có thể tìm đến Kichirou làm náo loạn cuộc sống của cậu, nếu nói Sacred gear do chúa trời trong kinh thánh trao cho người xứng đáng thì chuyện có kẻ nổi lòng tham mà cướp đi những Sacred gear thì Kichirou sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Haruka lắc đầu không suy nghĩ nữa, chuyển từ trò chuyện sang video ngắn.
Kichirou thì chẳng hay biết cái lời nói dối về Sacred gear của cậu mà khiến một cô nàng thổn thức, cậu chỉ đi tới bãi biển rồi đi vòng vòng giải khuây.
- Này bạn ơi!
Một giọng nói phía sau Kichirou, một chàng trai đeo kính gọng vàng, tóc đen hơi rối có vài ngọn màu nâu vì cháy nắng nhưng trái ngược với điều ấy, da cậu có chút trắng hơn nam giới bình thường, thân hình cũng đô hơn Kichirou một vòng, mặc áo hoa quần hoa hồng phấn rất nam tính, tay đang cầm một cái ví đưa về phía Kichirou.
- Hửm?
Kichirou quay đầu lại, đánh giá chàng trai đó một lúc, chàng trai đó mỉm cười đưa ví về phía Kichirou, Kichirou nhìn thì nhận ra.
- Ồ, là ví của tôi, cảm ơn anh.
Kichirou nhận lại ví, cúi đầu tỏ vẻ cảm kích, chàng trai đó nhận lời cảm ơn, rồi đưa tay về phía Kichirou.
- Xin chào, xin chào, tôi là Daiki Eiji, đến từ Osaka, gặp nhau là có duyên, chúng ta kết bạn nha.
Kichirou sững người, rồi cười có chút bất lực, nắm tay Eiji.
- Không hiểu sao tôi lại gặp nhiều người hướng ngoại như thế trong tuần này... Tôi là Masachiko Kichirou, hân hạnh làm quen.