- Xin chào.
Một giọng nói phát ra phía bên trái Kichirou, Kichirou giật mình, nhảy lên tại chỗ, mắt kinh hoàng nhìn cô gái đang đi tới.
Cô có mái tóc vàng mượt mà, không giống nhuộm, mắt xanh thẳm như đại dương, trên tóc có một phụ kiện ngôi sao nhỏ.
Cô bước tới trước mặt Kichirou, nở nụ cười thân thiện, nhưng Kichirou người lạnh toát, cô gái này cậu không hề quen biết, chưa bao giờ gặp, nhìn cô gái đang cười thân thiện, Kichirou chỉ muốn mình có khả năng quay ngược thời gian lại để cho bản thân dùng góc nhìn thượng đế để xem xét có ai ở đây không, cậu quá cẩu thả rồi!
- Um... Xin chào...
Cô ấy đưa tay ra, mong muốn bắt tay.
- Mình là Sumi Haruka, lần đầu gặp.
Kichirou nhìn cánh tay đang dơ ra của Haruka, cậu bỗng dưng hơi bình tĩnh lại, chắc cô ấy chỉ nghĩ mình leo rào ra ngoài rồi về chứ không thấy năng lực của mình, nghĩ thế Kichirou cũng giơ tay ra bắt tay lại.
- Mình là Masachiko Kichirou, rất vui được làm quen.
- Ồ, cảm giác giống như một con người bình thường mà nhỉ, sao hồi nãy cậu dịch chuyển được hay thế? Cậu giống con người mà? Con người cũng có thể làm như vậy sao? Sao mình không làm được?
Cô ấy thắc mắc, ánh mắt trong sáng nhìn Kichirou, Kichirou như rơi vào hầm băng, tay đang bắt tay cô ấy cũng cứng đờ.
Với một người bình thường việc Kichirou dùng dừng thời gian trông như dịch chuyển tức thời nên Haruka mới suy nghĩ vậy, nhưng với Kichirou thì thời gian cũng giống như bình thường, cơ thể cậu vẫn trao đổi chất nên việc thời gian có ngừng hay không chẳng liên quan gì tới cậu.
Kichirou khóc không ra nước mắt, sao lúc nãy không dùng góc nhìn thượng đế để xem tình hình mà cứ ngang nhiên chạy tới để rồi bị bắt gặp, Kichirou thở dài, cậu phải nghĩ ra cái gì đó để bịa cho qua chuyện này thôi.
- Um... Đó là ảo giác quan học thôi, tôi lúc nào cũng đứng ở đây cả, cậu bị ánh sáng làm cho ảo giác rằng tôi từ hư không xuất hiện đó.
Nghe lời Kichirou giải thích, Haruka nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc, ánh mắt có hơi thương hại.
- Cậu nghĩ... Tớ là học sinh tiểu học sao?
Kichirou có hơi ngại nhưng mặt lúc này lại vô cùng chính trực gật đầu, ánh mắt tỏa nắng.
- Đấy là do ảo ảnh quang học, là do cậu tự tưởng tượng ra, không liên quan gì tới tôi!
Haruka không biết nói gì nữa, nhìn Kichirou chính trực trước mắt, trong một chốc cô thật sự nghĩ mình bị ảo giác nhưng rồi lại vội lắc đầu, nhìn vào đôi tay đang nắm mình cô nhẹ gỡ tay Kichirou ra, Kichirou giờ mới để ý tay họ hình như đã nắm với nhau hơi lâu nên cũng buông.
- Nè nè, cậu bớt đi, dùng cái trò vặt này mà lừa con nít ấy.
- Khụ khụ... Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi... ?
Haruka bỗng cười tươi, giơ tay ra đặt lên vai Kichirou.
- Dịch chuyển tớ về nhà đi.
Mắt 2 người nhìn nhau, không gian bỗng nhiên lúng túng hẳn.
- Khụ khụ... Dịch chuyển cái gì chứ, cậu xem phim nhiều rồi đó!
Haruka cười khẩy, răng nhỏ lộ ra.
- Ồ~ Không phải sao~ Sao tớ thấy ai đó bỗng dưng từ hư không xuất hiện đột ngột vậy ta~
Kichirou mặt đen lại, cậu bắt đầu đếm ngược thời gian hồi của dừng thời gian, còn 11 phút, khá lâu, chỉ cần cậu câu giờ thôi, đến khi có dừng thời gian thì sẽ làm một màn biến mất ngoạn mục, dù cô ấy có nói cho người khác thì ai sẽ tin điều đó chứ?
Dường như Haruka có thể nghe được suy nghĩ của Kichirou, bỗng cô nắm lấy tay Kichirou đặt vô ngực mình, tay rút điện thoại ra chụp lại, khi Kichirou rụt tay thì mọi chuyện đã trễ, Haruka giơ tấm ảnh cho Kichirou xem.
- Ai nha~ Đồ~ Biến~ Thái~
Kichirou mặt không còn gì để sống nữa, từ khi nào cậu lại bị một côn gái chơi hỏng như một con rối thế này, dù Kichirou có thể dùng dừng thời gian để xóa ảnh, nhưng cô ấy đã tắt máy rồi, không có pass thì không mở được, khi tối hôm qua cậu thử nghiệm, vân tay của con người trong dừng thời gian là không có, cậu dùng băng keo thử không thấy dấu vân tay, nghĩ là chuyện của mình vì mình có thể dừng thời gian, nên ra ngoài dùng lên Hana, cũng chẳng có vân tay, cậu tự hỏi tại sao khi ấy mình lại cầm được đồ nhưng thôi, chuyện vô lí thì cách giải thích cũng sẽ vô lí, cậu không muốn cái não nhỏ bé của mình bị tổn thương.
Chuyện mở khóa điện thoại bằng gương mặt thì cậu không biết cô ấy có cài không, nếu không thì thật sự là toát mồ hôi.
- Haiz... Thôi được rồi, cậu hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết.
Kichirou buông xuôi, nghe vậy Haruka hào hứng hẳn lên, giơ tay như học sinh tiểu học hỏi.
- Vậy cậu thật sự có phải là con người không?
Kichirou suy nghĩ nghiêm túc, rồi lắc đầu.
- Về cơ bản thì là không.
Con người nào có thể có siêu năng lực chứ, hợp lí quá rồi, Haruka trầm ngâm, hỏi câu thứ 2.
- Vậy năng lực của anh là gì?
- Có thể gọi năng lực tôi có là Sacred gear, và Sacred gear của tôi là [The World].
Kichirou nói dối mà mặt không biến sắc, nếu một ngày nào đó cậu gặp ma cà rồng kia thì cậu sẽ cúi đầu xin lỗi vì đã dùng tên stand của anh ta.
Haruka không hiểu thuật ngữ Sacred gear là gì, thần khí? Cô hỏi.
- Vậy Sacred gear là gì vậy?
- Là năng lực được Chúa trong kinh thánh ban tặng.
- V... Vậy Chúa có thật sao?
Lần này Kichirou không trả lời mà nhìn thời gian hồi chiêu, còn 9 phút.
- Không biết.
- Gì chứ! Cậu nói Chúa ban tặng vậy tôi hỏi Chúa có tồn tại không thì cậu lại bảo không biết?
Cô chống nạnh nhìn Kichirou, Kichirou nhún vai.
- Từ khi sinh ra là tôi đã có rồi, biết sao được.
- Vậy tại sao cậu biết là Chúa cho cậu?
Haruka hỏi ngược lại, Kichirou trả lời không ngắt nhịp nào.
- Vì Chúa nói.
- Mẹ nó! Tôi đánh cậu bây giờ.
Trán Haruka nổi gân xanh, nhìn Kichirou với ánh mắt không thân thiện, Kichirou cũng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, hai người nhìn nhau một hồi, Haruka chuyển ánh mắt đi không nhìn nữa.
- Hừ, tôi thắng.
Lần này Haruka thật sự nổi điên, cô dùng nắm đấm nhỏ bé đánh Kichirou, Kichirou vừa chạy liên tục không để cô chạm, thể lực của người bình thường với dân điền kinh là một trời một vực, sau chưa tới 3 phút là Haruka đã thở hổn hển, vội lắc tay.
- T... Thôi... Không đùa nữa... Phù phù...
- Ừm.
Kichirou cũng ngoan ngoãn đồng ý, hai người ngồi trên bậc thang, Haruka khi lấy lại sức lại hỏi cậu.
- Vậy [The World] là gì? Tại sao gọi nó là the world?
- [The World] là năng lực dừng thời gian.
Kichirou chống cằm, Haruka sốc, lúc đầu cô nghĩ Kichirou dùng là dịch chuyển tức thời, ai ngờ đó là dừng thời gian, cô lại nghĩ tới mấy bộ phim đen tối cô xem, mặt bỗng chốc đỏ bừng, nhìn Haruka đang lúng túng bên cạnh, Kichirou dường như đã hiểu.
- Này, tôi nghĩ cậu đang suy nghĩ cái gì ấy xúc phạm thì phải?
Haruka lắc đầu liên tục, mặt đỏ bừng.
- Không không không! Cậu nghĩ nhiều rồi!
Thấy Haruka vậy Kichirou đã hiểu cô ấy quả thực suy nghĩ mấy cái đen tối đó, Kichirou cười nheo mắt, nhìn thấy vậy Haruka mặt càng đỏ hơn, lí nhí nói.
- T... Tại cái năng lực đó... Nó...
- Mấy cái đen tối đó là do người dùng năng lực đó làm, làm gì liên quan đến năng lực đó, cậu nghĩ nhiều rồi.
- À... Ừm...
Sau đó hai người nói chuyện một hồi, thời gian CD của năng lực đã hết, Kichirou đứng dậy.
- Đưa tay cho tôi.
- Hả?
Haruka nắm lấy cánh tay đang giơ ra của Kichirou, Kichirou cười tự tin.
- Nhìn cho kỹ, Za Warudo!
Thế giới trở về màu xám quen thuộc, chỉ có 2 người đang nắm tay nhau là còn lại màu sắc.