Kichirou thức dậy trong mơ màng, cậu từ từ ngồi dậy mở điện thoại ra, giờ là 5 giờ 55 phút, thứ 7.
- Sao hôm nay lại dậy sớm vậy nhỉ?
Cậu đi chầm chậm về phía nhà vệ sinh trong phòng, sau khi vệ sinh cá nhân xong mở cửa phòng ra ngoài, bên ngoài là mùi hương thơm của đồ ăn làm Kichirou hít hà không ngừng, rồi nhanh chóng chạy qua phòng bếp.
- Ui, chị Hana, nay làm món gì ngon thế.
Hana đang đứng trong căn bếp nấu ăn, khi nghe giọng của Kichirou thì quay đầu lại khẽ mỉm cười.
- Nay sao em thức sớm vậy?
- Sao em biết được.
Khuôn mặt Kichirou tỏ ra vẻ miễn cưỡng, dang hai tay ra tỏ vẻ không biết, nhìn Kichirou như vậy Hana phì cười, nụ cười của cô rất đẹp.
Sau khi ăn xong, Kichirou tạm biệt Hana rồi đi ra ngoài, hôm nay gió se se lạnh nên Kichirou có mặc bên ngoài một cái áo khoác lông, cậu đi khắp nơi nhìn khu phố mà cậu đã sống hơn 14 năm ở đây.
Thật ra, cậu là một người xuyên không, lúc ấy đang trên đường bỗng nhiên bị một tên tội phạm trốn trại dùng vật sắc nhọn đâm vào bụng làm cho mất máu, đến khi tới bệnh viện đã lạnh ngắt cậu thật sự chẳng hiểu chuyện gì lúc ấy cả, khi tầm nhìn đã mở dần rồi tự nhiên xuyên không ở đây với cơ thể đứa trẻ 3 tuổi của một gia đình ở thế giới này, rồi cậu lên thành phố học cấp 3 hên là có chị họ là chị Hana đang ở trên này nên ở ké.
Vừa đi Kichirou vừa khẽ ngân nga, cậu thật sự rất vui vì đã được sống trở lại, và cậu đã tự nhủ với bản thân rằng cậu, Masachiko Kichirou này sẽ sống ở đây với cuộc đời huy hoàng nhất không để bản thân còn tiếc nuối nào nữa, đây không phải cậu ảo tưởng mà là suy nghĩ từ tận đáy lòng của cậu, không hề có một từ giả dối nào.
Miên man suy nghĩ, Kichirou đã đến một bờ biển, hôm nay là thứ 7 lẽ ra bờ biển này phải đông người nhưng lại trống vắng đến lạ, Kichirou khá ngạc nhiên về chuyện ấy nhưng rồi cũng lười suy nghĩ tiếp, lại đi dọc đường bờ biển nhưng càng đi càng thấy kì lạ, dường như mọi thứ trước mắt đều là màu trắng đen, từ cát đến bờ biển, từ cây cối đến bầu trời mọi thứ đều là màu trắng đen gợi lại một cảm giác rất quen thuộc cho cậu, khi nhìn kỹ lại mọi thứ dường như đã ngưng đọng lại.
Kichirou nuốt nước bọt.
- Ôi trời! Đại lão nào lại dùng dừng thời gian thế này!
Nghĩ đi nghĩ lại, Kichirou chỉ có thể nghĩ tới một ma cà rồng nào đó thôi, nhưng rồi lại lắc đầu, trong thế giới này hoàn toàn không có anime, manga hay phim hoạt hình gì cả, lúc đầu cậu khá sốc nhưng khi thấy có kamen rider nên cậu có hơi yên tâm...
- Lạc đề rồi! Cuối cùng là đại lão nào lại dừng thời gian thế này!
Kichirou la hét trong không gian nhưng mọi thứ đều tĩnh lặng và cậu không để ý rằng tại sao mọi thứ ngưng đọng mà bản thân lại có thể di chuyển, sau khi phát tiết một hồi thì cậu cũng buông bỏ, định quay đầu lại, trước mắt Kichirou xuất hiện màn hình bán trong suốt, kiểu nó đã ở đó từ trước, chỉ có Kichirou là không để ý.
[Siêu năng lực: Ngưng đọng thời gian.]
Miệng Kichirou há hốc, cuối cùng thì cái ngón tay vàng này cũng đã xuất hiện, mà cái xuất hiện này ngoạn mục thiệt chứ, vậy là đại lão là Kichirou à.
- Vậy... Vậy là tôi có siêu năng lực thật á?
Cái màn hình đó không trả lời, rồi từ từ tan biến vào không khí, sau vài giây thì Kichirou lấy lại cảm xúc, hít một hơi sâu rồi thở ra, Kichirou khẽ lẩm bẩm.
- Vậy mà... Mình thật sự có ngón tay vàng ư... Suốt 14 năm...
Kichirou nhắm mắt, một giọt lệ từ từ chảy xuống từ mắt phải, không phải vì buồn mà là vì quá bất lực, biết vậy đã không gửi lá thư tỏ tình cho cô bạn cùng bàn cấp 2 rồi, ngại muốn đội quần, có siêu năng lực là ở đỉnh cao cuộc đời rồi cần bạn gái có bạn gái, è hèm, hơi lạc đề.
- Rồi, tạm ngừng bao lâu đây?
Như có một cảm giác, một luồng thông tin đi vào não Kichirou.
- Ồ là 6 tiếng... Cái gì! 6 tiếng!
Kichirou lại la hét, nhảy dựng tại chỗ, cần biết việc chỉ dừng thời gian được 9 giây đã khiến một tên ma cà rồng nào đó vui đến nhường nào, mà còn Kichirou thì sao... tận 6 tiếng!
Tới bây giờ cậu vẫn không thể tưởng tượng nổi, cứ nghĩ là cậu còn đang mơ mà nhéo đùi bản thân một cái rõ đau.
- Ui ui!