Chương 41: Trò chuyện

Việc Ninh thiếu gia tự dưng ngã dúi tại chỗ lập tức thu hút mọi sự chú ý trong sảnh triển lãm.

Hứa Châu cuống quýt muốn đỡ anh ta dậy, nhưng không đủ sức.

May mà bảo vệ nhanh chóng bước tới, xác nhận anh ta không tự đứng dậy nổi, đành mỗi người một bên dìu đi như gà mẹ xách gà con về phòng nghỉ.

Ngụy Trạch Khải ngơ ngác: “Cậu ta bị gì thế?”

Trong mắt người ngoài, chỉ thấy Ninh Tri Dịch đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên ngã bịch xuống sàn, rồi nằm luôn không dậy nổi.

Thiếu gia A: “Có khi nào mắc bệnh gì kín không?”

Thiếu gia B: “Trời, nãy phải quay lại chứ! Bỏ lỡ cơ hội đăng lên Weibo câu like rồi!”

Thiếu gia C: “Hứa Châu lợi hại phết, mới yêu có mấy bữa mà khiến Ninh thiếu giữa ban ngày chân nhũn như bún.”

?

Cả nhóm quay đầu đồng loạt nhìn về phía kẻ vừa buông lời độc mồm.

Đồng Chiêu liền tiếp lời theo đúng tông Ngụy thiếu gia: “Không phải cậu ta bảo tôi là Thần quý phi thật sao? Gặp bổn cung thì dĩ nhiên là phải quỳ rồi.”

Đám thiếu gia không ngờ một cô gái có gương mặt thanh thuần, thoát tục như Đồng Chiêu lại biết bắt trend, bắt chọc mặn đến thế.

Nhưng nghĩ lại thì, cô đã thân thiết với Ngụy thiếu như vậy, tư duy bình thường thì làm sao mà chơi hợp được?

Chọc cười thế là hợp lý.

Lúc nói câu đó, Đồng Chiêu vẫn đang bật hào quang “chấn áp toàn trường” của Thần quý phi.

Đôi mắt đào mang theo ý cười nhàn nhạt, càng làm toát lên vẻ gợi cảm sang trọng không thể mua được bằng tiền.

Ninh Tri Dịch nói đúng một điểm, nhân cách Thần quý phi này cả đời tranh đấu trong hậu cung, đúng là phải dựa vào đàn ông.

Nhưng không phải ai cũng đủ tư cách để nàng dựa vào.

Hầu hết đàn ông nhìn thấy nàng, đều tự động sinh ra cảm giác, mình chỉ xứng thổi sáo tung hô quý phi mà thôi.

“Quỳ sát đất luôn, đúng là đại lễ.”

Ngụy Trạch Khải xoay đầu nhìn cô: “Cậu là Thần quý phi, vậy người bên cạnh phi tử như tôi là gì?”

Tên nhóc này học được trò thả thính từ khi nào vậy?

Đồng Chiêu hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”

Ngụy thiếu gia cảnh giác ra mặt: “Tôi nên tránh xa cậu một chút, không lại thành thái giám.”

Thôi xong, nhân tài là đây.

Kiếp trước, khi bị đả kích, Đồng Chiêu co lại như con ốc sên, còn Hứa Châu thì nhờ mặt dày và khéo luồn lách mà chui được vào giới thiếu gia ở Giang thị.

Lần này sống lại, cô cứ tưởng mình sẽ không hợp với đám con nhà giàu này nữa.

Nhưng không ngờ được Ngụy thiếu gia dẫn đi một vòng “khoe chiến tích” lại thấy rất hợp gu, nói chuyện cũng khá ăn ý.

Sau vụ đối đầu ban nãy, mấy người kia còn cam đoan luôn, từ giờ không chơi với Hứa Châu nữa.

Đồng Chiêu thật ra không có ý phá hoại gì, chỉ vô tình mà đóng sập cánh cửa duy nhất để Hứa Châu chen chân vào nhóm con nhà giàu.

Cả nhóm lại đi dạo thêm một vòng.

Ngụy Trạch Khải nhìn thấy tay Đồng Chiêu trống trơn, ngạc nhiên: “Cậu bỏ nhà ra đi, ba cậu đến cả mấy món trên tay cũng lấy lại hết à?”

Anh vẫn chưa biết rõ mức độ “phá sản tình thân” trong gia đình Đồng Chiêu.

Cô hạ mắt, giọng nhàn nhạt: “Tôi không cần, cũng chẳng thấy đáng quý gì.”

“Hay lắm.” Ngụy thiếu gia nhàn nhã dừng lại trước quầy bán đồng hồ đính đá: “Vậy thì đồ tôi tặng cậu chắc cậu thấy quý nhỉ? Vai diễn đầu tay của cậu hot như thế, tôi còn chưa tặng quà chúc mừng.”

Nói xong, anh cầm lên một chiếc đồng hồ "bầu trời sao".

Mặt đồng hồ lấp lánh đá quý, nổi bật hơn cả kim giờ.

Giá tiền cũng sáng lấp lánh như sao trời.

Dù là con nhà giàu, nhưng để tùy tiện tặng đồng hồ tiền triệu cho bạn thì cũng không nhiều người làm được.

Gần như là đeo nguyên cái xe lên tay.