Một số khán giả tinh mắt còn phát hiện, tần suất Thần quý phi nhắc đến hoàng hậu bỗng tăng lên.
Kể từ khi hoàng hậu được ban cho một dải lụa trắng, mỗi lần nhắc đến “biểu tỷ”, giọng điệu của nàng dịu hẳn, xen chút tiếc nuối khó gọi tên.
Có người nghĩ đó là do ân oán theo người chết mà tiêu tan, nhưng cũng có không ít người cảm thấy, không chỉ là không hận, mà có chút thích nữa kìa.
Thích?
Làm sao có thể?
Đó là người từng chằm chằm nhìn vào bụng nàng đấy!
Bị câu chuyện tình chị em "bí ẩn" này cuốn vào, khán giả thậm chí không mấy để tâm khi thấy Thần quý phi vừa tập múa, vừa đòi thuốc độc, còn cười nhẹ nhõm: [Nhìn xem, Trần tỷ tỷ vẫn còn tâm trạng “hại người”, nghĩa là còn khỏe!]
Và rồi họ cười tít mắt, chứng kiến Thần quý phi múa cho Minh Đế xem.
Đạo diễn mang hết tài năng ra dùng, đổi góc quay xa gần, đưa người xem thực sự nhập vai vào góc nhìn của Minh Đế, say đắm theo từng cái liếc mắt, nụ cười của mỹ nhân, tạm thời quên đi nỗi u ám từ tiền triều.
Phải rồi, nghịch cảnh thì sao?
Thần quý phi mãi mãi là đóa hoa yêu kiều chờ đợi trong hậu cung.
Trẫm phải giữ vững giang sơn, nhưng cũng phải bảo vệ người mình yêu.
Khán giả xem đoạn này, ai nấy đều nở nụ cười đê mê như uống nhầm rượu mật.
[Huhu, đẹp tuyệt trần!]
[Mặc kệ tiền triều có lũ lụt, trẫm vẫn muốn mỹ nhân mỗi ngày ăn ngon chơi vui!]
[Muốn biết mặt Minh Đế với hai vị đại thần giờ thế nào rồi.]
[Bạn ơi, nhìn vào gương đi là biết.]
Vũ khúc kết thúc.
Minh Đế vội đỡ lấy Thần quý phi đang ngã nhào, nhìn thấy nàng phun máu trong lòng mình, nụ cười của khán giả tắt lịm.
Khi nghe những lời trăn trối của nàng, nụ cười hoàn toàn biến mất.
Rồi nàng trút hơi thở cuối cùng.
Tâm sự nội tâm của nhân vật có thể được ghi lại, nhưng sẽ không cho đạo diễn nghe khi quay.
Nó sẽ được hậu kỳ trích xuất và phát sóng có chọn lọc.
Lúc này, lời trăn trối cuối cùng của Thần quý phi được phát sóng:
[Thiếu nữ họ Trần này, cả đời chỉ yêu có hai người, một là người biểu tỷ hoàng hậu mậu nghi thiên hạ, một người khác là chính bản thân nàng.]
Ơ???
Wtf?
Còn cái tên cẩu hoàng đế đâu???
Khán giả vừa mới bị đút cho một miếng thủy tinh (thay vì kẹo) thì chết lặng.
Dường như đoàn phim đã lường trước phản ứng của tập này, nên không hề lên tiếng mà chỉ lặng lẽ đăng một tấm ảnh “hậu trường” lên Weibo chính thức:
@Đoàn Làm Phim Minh Đế Ngoại Truyện: [Bệ hạ cũng đã khóc cùng các bạn :<]
Đính kèm là ảnh Tống Vãn Trạc nhắm mắt rơi lệ trong khoang quay.
Thảm.
Tống Vãn Trạc thật sự quá thảm.
Khi tỉnh lại trong khoang mô phỏng, khóe mắt anh ta đã khô khốc, anh ta còn không biết mình từng khóc.
Chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, hụt hẫng, mà cái cảm giác đó, phải nói sao nhỉ.
Tống Vãn Trạc vốn là người tự luyến, gu chọn bạn gái lại cao.
Vào giới giải trí từ rất sớm, nên chưa từng yêu đương nghiêm túc, yêu đương với ai cũng kiểu hợp rồi tan, chẳng ai chạm được vào lòng anh ta thật sự.
Anh ta chưa từng nếm mùi mất đi người mình yêu.
Giờ đây, đứng giữa những ánh mắt lạ lẫm của các nhân viên trường quay, anh ra một tay xoa cằm, vừa đi vừa suy nghĩ.
Mãi đến khi trở về phòng, cuối cùng anh cũng hiểu ra cảm giác đó là gì rồi!
Giống như đi rừng mà phát hiện rừng đã bị địch liếʍ sạch tài nguyên.
Chơi đường giữa mà bị support húp hết lính.
Xem Naruto và Bleach mà cổ vũ nhầm cặp đôi.
Bàng hoàng.
Khó chịu.
Và từ nay, không còn yêu ai nữa.
Mãi đến ngày hôm sau, chính là ngày nghỉ, ký ức trong phim mới từ từ trở lại, Tống Vãn Trạc ôm ngực ngồi bật dậy.