Chương 12: Rót mật

Đồng Chiêu từng xuất thân từ gia tộc sát thủ, từ nhỏ đã ngâm mình trong vô số loại độc dược, có thể nhận ra những loại độc dược gây chết người có chung một đặc điểm mơ hồ khó gọi tên, cho dù mùi độc có nhạt nhòa đến mấy, dù được hòa lẫn trong thức ăn đậm mùi thế nào, chỉ cần cô ngửi là biết.

Dù nhân cách có thay đổi, kiến thức từng sở hữu thì không đổi.

“Ta không thích uống cái này nữa, mang đi đi.”

Trong hình ảnh giám sát, Đồng Chiêu ngả người nằm xuống giường, khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được hiện lên vẻ cao ngạo, nàng ra lệnh: “Không được lén uống đâu nhé, thứ mà ta không thèm để mắt tới, có đổ đi thì người khác cũng không được động vào.”

Cung nữ đã quen với tính cách kiêu căng của nàng, không dám làm càn, đành tiếc nuối đem cả bát canh gà còn nóng hổi đi đổ.

Biên kịch ngẩn người: “Chẳng lẽ Đồng Chiêu ăn hên sao?”

Đạo diễn lườm anh ta một cái.

Thế nhưng diễn biến tiếp theo lại thật sự khiến toàn bộ hậu trường phải ngạc nhiên.

Hoàng hậu ra tay thất bại lần đầu, nhưng biểu muội lại ngày càng được sủng ái, danh tiếng trong cung như mặt trời ban trưa, Minh Đế cũng hoàn toàn không có dấu hiệu chán nàng.

Những phi tần cao vị vốn định ngồi chờ xem kịch để người khác dọn dẹp nàng cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt ra tay dạy dỗ nàng.

Theo sắp xếp của kịch bản, sau khi bị chèn ép, nàng sẽ “hắc hóa” từ sói mắt trắng thành hồ ly tâm cơ.

Thế nhưng…

Đồng Chiêu trong vai thiếu nữ họ Trần, chưa từng chịu thiệt một lần nào.

Có người trước mặt hoàng thượng nói rằng Trần mỹ nhân hành xử ngông cuồng, không có dáng vẻ của phi tần cấp thấp.

Minh Đế đang trong thời kỳ say mê, liền đi hỏi trực tiếp Đồng Chiêu, xem nàng giải thích thế nào.

Đồng Chiêu chu cái miệng khiến hoàng đế hôn không biết chán, giận dỗi nói: “Ở nhà chẳng ai đối xử tốt với thϊếp cả, vào cung chỉ có hoàng thượng là thương thϊếp, thϊếp không phải cố tình ra oai, chỉ là… thϊếp là người được hoàng thượng yêu thương nhất mà, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ cũng đối xử tốt với thϊếp, thì thϊếp còn gì không dám làm.”

Nói rồi cúi đầu thì thầm: “Thϊếp có làm gì xấu đâu.”

Khi nam nhân đang trong giai đoạn say mê, nữ nhân làm gì cũng đúng cả.

Đồng Chiêu tranh thủ thời gian này để cố định ấn tượng của Minh Đế về mình, đồng thời từ từ thay đổi thiết lập nhân vật, liên tục cung cấp cảm giác mới lạ và cảm giác “nuôi dưỡng thành công”.

Ban đầu là thiếu nữ được hắn cưng chiều, sau đó là nữ nhân xinh đẹp đầy khí chất tự tin vì được thăng vị.

Đồng Chiêu nép vào lòng Minh Đế, để hắn ôm lấy vòng eo mảnh mai của mình.

“Hoàng thượng, họ nói thϊếp hành xử không hợp với vị phận, nhưng thϊếp không muốn thay đổi, họ cảm thấy thϊếp không xứng, nhưng thϊếp không quan tâm đâu, hoàng thượng thấy thϊếp có xứng không?”

Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đạo diễn lập tức zoom cận cảnh.

“Bản năng” vốn được mệnh danh là trai thẳng cứng đầu, chẳng hiểu phong tình của Tống Vãn Trạc, khi cúi đầu nhìn thấy mỹ nhân đã khóc đến đỏ cả mắt như thỏ con, lại đau lòng lau nước mắt cho nàng, rồi nói ra câu khiến toàn bộ hậu trường như sụp đổ nhận thức: “Khóc cái gì? Trẫm nào có trách nàng đâu, nàng đương nhiên là xứng đáng rồi, không cần thay đổi.”

Hả?

Anh Vãn Trạc, anh biết nói lời ngon tiếng ngọt thế này từ bao giờ vậy?

Trong bộ phim thần tượng trước, vì xử lý mâu thuẫn quá “trai thẳng” mà làm tổn thương nữ chính, giờ trong cung đấu lại nói chuyện ngọt như rót mật?

Nhưng thực ra, cũng chẳng trách Tống Vãn Trạc.

Nữ chính của bộ phim thần tượng trước có “bản năng” là kiểu hoạt bát, tươi sáng như mặt trời.